Khi đã chín chắn hơn, tôi nghĩ khi con tim yêu chân thành, mọi lý trí và toan tính đều trở nên vô nghĩa.
Tôi gặp anh vào ngày bốn đứa bạn thân chúng tôi về quê dự đám cưới người bạn. Chiều hôm ấy, chúng tôi ngồi chung bàn ăn với anh. Ấn tượng với tôi về anh là một người đàn ông trầm tính, ít nói, lắng nghe nhiều, thỉnh thoảng cười nhẹ. Chúng tôi làm quen với anh rất nhanh.
Ảnh mang tính minh họa – SHUTTERSTOCK |
Anh kể cho tôi nghe về chuyện tình của anh với người con gái quê Sơn La. Vào mùa hoa ban trắng nở trên sườn đồi Tây Bắc, chị ấy đã bỏ anh đi lấy chồng. Anh ngơ ngác buồn và nuối tiếc. Trong tình yêu có quá nhiều lý do để chia tay. Có thể vì xa cách, vì cha mẹ không thấy hợp… Thế nhưng, anh chỉ kể cho tôi nghe về những ngày yêu nhau của anh và chị. Chị say xe nên mỗi lần có việc xuống Hà Nội, anh đều chở chị bằng xe máy. Con đường dẫu có xa xôi cũng gần.
Tôi thích chuyện tình lãng mạn dang dở của anh. Tôi hay đến cơ quan anh, chờ anh xong việc, đi uống cà phê để nghe anh kể về người con gái đẹp mà anh yêu say đắm. Từ từ, tôi cũng yêu anh.
Anh cũng chọn yêu tôi vì muốn quên đi người cũ. Anh chở tôi đi qua những con đường trước đây anh và chị ấy đã từng đi, vào những quán quen mà anh chị đã từng vào. Anh luôn thích cà phê đen đá đắng ngắt, anh bảo trong vị đắng có vị ngọt, phải nhấp từng ngụm nhỏ thôi, cái ngọt tê dại nơi đầu lưỡi.
Anh cứ miên man bên ly cà phê đắng và những lý thuyết rất “đời” của anh. Tôi chọn cho mình sinh tố ngọt ngào, thanh mát. Tôi vẩn vơ nghĩ mình như một đứa trẻ thích nô đùa, chẳng dại gì vơ vào đời cái phần đắng ngắt.
Chúng tôi nói chuyện rất nhiều về chị ấy, anh không né tránh, tôi lại hay hỏi. Những người bạn của tôi khuyên tôi không nên yêu mù quáng, rồi sau này sẽ nhận phần thiệt thòi. Nhưng tôi đã tự hỏi rất nhiều lần, rằng: “Mình có thực sự hạnh phúc khi bên anh như một “chiếc bóng?”. Trái tim tôi thật thà đáp lại: “Có, rất hạnh phúc!”. Vậy sao tôi phải né tránh tình yêu và cảm xúc của mình? Tôi cứ yêu anh vào những ngày tháng tuổi trẻ.
Chị ấy, tôi chưa bao giờ gặp nhưng luôn có mặt trong câu chuyện của chúng tôi. Những lúc lãng đãng nhìn qua ô cửa sổ quán cà phê, tôi thấy anh còn yêu và nhớ chị ấy rất nhiều.
Mùa nối mùa, chúng tôi đã chia tay nhau vào một ngày cuối thu năm ngoái.
Không phải tình yêu của tôi không đủ bao dung, chỉ là anh không thể quên được chị ấy và sợ tôi phải chịu thiệt thòi. Tôi không vui, nhưng tôn trọng quyết định của anh.
Cho tới bây giờ khi đã chín chắn hơn, tôi nghĩ khi con tim yêu chân thành, mọi lý trí và toan tính đều trở nên vô nghĩa. Tôi luôn trân trọng chuyện tình của anh và chị ấy và cả chuyện anh và tôi. Anh không thể yêu một “chiếc bóng” và tôi cũng trân trọng điều đó.
Thanh Nga
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/anh-khong-the-yeu-mot-chiec-bong-a1477799.html” name=””]