Trong những ngày hè năm 1986 và 1987, hai chị em tôi được gửi về nhà ông bà cố. Tôi luôn nhớ món chè gạo “độc quyền” bà cố nấu dù đã nhiều năm trôi qua.
Hồi đó ông bà nội tôi rất nghèo. Tuy nhiên, mỗi lần bố mẹ đưa hai chị em tôi về nhà bà cố, họ lại vui mừng vô cùng.
Sợ tôi và chị em đói, ông cố tôi luôn tìm đồ ăn này đồ ăn kia để cho các bà ăn. Trong bữa ăn, ông nội tôi đào khoai trong vườn lên và luộc chín. Thế là cả lũ trẻ xúm lại quanh giỏ khoai đang bốc khói, chỉ còn một ít thôi là không còn một củ khoai nào. Trong bữa ăn, chúng ta có thể ăn củ sắn (ở quê tôi gọi là ta Tịnh, nhưng hiện nay loại củ này có nhiều tên gọi, người ta gọi là củ dong, củ Bình Tịnh, củ Huỳnh Tịnh, củ Thông, v.v. khoai tây lạnh). …) luộc. Các chị em của tôi rất thích nó. Trong khi ông bà cố gắng nấu khoai trong bếp thì khuôn mặt các chị em đều tươi vui.
![]() |
Tinh ranh của tôi ổn |
Về nhà ông bà cố ăn luôn, dù chỉ là sắn ngoài vườn nên chúng tôi rất yêu thích. Vào thời điểm đó, trong siêu thị chưa có kẹo, bánh ngọt và các món ăn nhẹ khác ở khắp mọi nơi như bây giờ. Chỉ khi Tết đến tôi mới được ăn kẹo chanh, bánh in, bánh khiên mẹ tự tay làm, thỉnh thoảng mới được ăn bánh bò. Vì thế sắn trong vườn của ông cố luôn là đặc sản của chị em tôi.
Khi trong vườn không còn khoai, sắn, hoặc chúng tôi chán ngán, bà cố tôi bắt đầu “phát minh” món này món kia. Và một trong những món tôi nhớ đến tận bây giờ đó chính là chè gạo.
Vì nhà có cơm và đường nên cô cố gắng nấu món này thật nhanh và dễ dàng cho hai chị em tôi ăn. Nói nhà có sẵn lúa là vì lúa được trồng ở vườn sau. Còn đường xay thì cũng là từ mía ngoài vườn. Người ta đưa về nhà ép mía và nấu đường. Họ tính toán rồi trả lại một ít mật đường và đường xay. Đường cát thời đó là thứ vô cùng xa xỉ, chúng ta không bao giờ ăn được.
Để nấu chè, bà thử vo gạo trên bếp như nấu cháo, đợi gạo sôi, để lửa nhỏ cho đến khi hạt gạo bung ra thì bà cho thêm đường, nấu một lúc cho đến khi có vị ngọt, thế là xong. Nó. uống xong trà. Cô múc cho mỗi đứa một bát, vừa ăn vừa thổi vừa ăn rất ngon.
Tôi vẫn nhớ, bà cố tôi cười méo xệch khi nhìn chúng tôi ăn. Hỏi có ngon không? Nếu ngon thì ngày mai anh cũng thử nấu cho em xem. Vậy mà khi về nhà, mẹ tôi nhìn thấy các chị em đang húp cháo, mẹ đã rơi nước mắt và nói rằng mẹ rất yêu bà cố. Hôm sau, mẹ mua đậu xanh, đậu đen, một ít xôi về để bà cố nấu chè.
Dù sau này chị em tôi được ăn rất nhiều món ngon lạ, được thưởng thức vô số món như chè Thái, chè bưởi, chè thập cẩm, chè khúc bạch nhưng hương vị cơm chè vẫn có từ những ngày thơ ấu khó khăn đó. . , không ai có thể quên được.
Có một lần về Hà Nội ăn chè Ba Cốt, tôi chợt nhớ đến chè cốm ngày xưa.
Tò mò, tôi biết, chè Ba Cốt nấu với xôi hoa vàng, vo sạch, ninh nhừ như cháo, khi sôi thì cho nước đường vào nấu, sau đó cho gừng giã nhuyễn vào để dậy mùi thơm. . Chè Ba Cốt ăn với xôi là một trong những món ngon của Hà Nội.
![]() |
Chè bà ngoại làm tôi nhớ món chè gạo ngày thơ ấu |
Tôi yêu món chè gạo “có một không hai” của bà cố. Tôi thương ông bà tôi, người còng lưng, tóc bạc nhưng vẫn hằng ngày làm việc vất vả để chăm sóc chúng tôi. Mọi người đều nói, khi lớn lên tôi sẽ chăm sóc ông bà. Tuy nhiên, ông bà cố của chúng tôi không có thời gian để đợi chúng tôi lớn lên. Năm tôi 8 tuổi, bà cố tôi đã 83 tuổi, tháng Giêng bà mất. 3 năm sau, anh cũng theo cô, cũng vào tháng Giêng.
Trong ký ức tôi, hình ảnh ông cố và món chè chè không bao giờ phai nhạt.
Có ai đã từng ăn bánh gạo chưa?
Thanh Van
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/ai-da-tung-an-che-gao-a1501344.html” name=””]