Một đời làm dâu, tôi đã phải chịu biết bao khổ cực, tủi hờn, tôi không muốn cô tiểu thư này nối gót mình.
Chồng tôi mất khi tôi còn rất trẻ (ảnh minh họa) |
Tôi phải nuôi con một mình khi mới 23 tuổi. Làm vợ được 3 năm và có con trai hơn 1 tuổi thì chồng tôi đột ngột qua đời vì tai nạn.
Cũng có nhiều người đến với mục đích nghiêm túc rõ ràng, họ cũng thương Huy – con trai tôi – nhưng tôi đành gạt nước mắt lắc đầu. Tôi chỉ biết ôm con vào lòng mỗi khi nó hỏi: “Mẹ ơi sao mẹ không về nữa?”.
Gia đình người đàn ông có 5 người con: 3 trai, 2 gái. Chồng tôi là người đứng giữa, lý do tôi muốn nói rõ là Huy không phải cháu đích tôn, cũng không gánh vác trọng trách gì trong dòng họ. Nhưng khi người yêu tôi hay ngỏ ý tiến tới thì gia đình tôi lại không thích. Bố mẹ chồng tôi bảo muốn lập gia đình mới thì tôi đi một mình, con cháu họ phải bỏ nhà ra đi.
Sau này các cô chú lấy chồng, nhà thêm người nên rất phức tạp, mẹ con tôi nhiều lần đòi dọn ra ở riêng nhưng không được. Tôi biết họ thương hại tôi như một người đầy tớ không được trả lương nhưng chăm chỉ và hợp lý.
Khi vào cấp 3, Huy chọn thi vào một trường chuyên ở trung tâm thành phố, cách nhà 30 cây. Tôi báo kết quả và nói trường xa, không thể về nhà hàng ngày, muốn mẹ lên thành phố thuê nhà.
Tôi đỗ trường chuyên nổi tiếng, nhà nội tự hào lắm, nhưng “thả” tôi ra thì họ không muốn. Huy luôn nói rằng nếu mẹ không đi cùng thì em sẽ bỏ học. Ở chung cả tháng trời, bố mẹ anh chàng mới đồng ý cho chúng tôi ở trọ.
Ở thành phố, tôi xin làm giúp việc chung cư theo giờ. Có người tin tưởng còn giao cả chìa khóa nhà, đến giờ tôi tự mở ra lau chùi. Công việc này tuy mệt nhưng thu nhập cũng đủ cho hai mẹ con tôi sống. Tôi luôn dành thời gian để đón anh ấy, mặc dù anh ấy nói rằng anh ấy có thể bắt xe buýt về nhà.
Huy thấy tôi loay hoay bế xốc lên bảo: “Mày muốn làm gì thì làm, tao muốn mày về với tao chứ không phải để mày lo cho tao mà tao muốn mày cút ra khỏi nhà ông ngoại”.
Huy là một người đáng yêu và có ý chí. Học xong tôi đi làm ngay. Buổi tối và cuối tuần tôi nhận thêm việc để làm ở nhà. Sau nhiều năm dành dụm, mẹ con tôi mua được một căn nhà nhỏ bằng thiếc ở ngoại ô. Cuối cùng chúng tôi cũng có nhà riêng. Hai mẹ con thỉnh thoảng vẫn về thăm ông bà nhưng chẳng mấy khi vui vẻ.
Sau đó, chú Huy còn tìm mẹ con tôi vài lần nữa để đòi tiền. Họ nói tôi làm trưởng phòng ở một công ty nước ngoài, vì tôi là người đầu tiên trong gia đình xuất ngoại nên chắc phải có nhiều tiền. Họ còn dè bỉu: nếu ngày xưa không thích mình thì bây giờ Huy có được không, hay là cha dượng với con riêng?…
Huy nghiêm khắc: “Em luôn ghi nhớ trách nhiệm của mình là phụng dưỡng mẹ, báo hiếu ông bà và báo đáp những người đã cưu mang mẹ em. Cảm ơn đã nhắc nhở!”
Hình minh họa |
Tuần trước Huy khoe có bạn gái, nói sẽ dẫn về ra mắt mẹ, tôi mừng lắm. Căn nhà mái tôn đã dột nát, hôm trước bàn chuyện xây lại, tôi ngăn cản: “Để xem hai đứa muốn ở đâu, ở riêng thì không cần cất nhà”.
Huy cười bảo: “Không ở với mẹ thì con ở đâu?”. và bày tỏ quyết tâm xây lại nhà. Huy cho biết, mẹ cô gái mất sớm, bố đã có gia đình khác nên cô gái tên Thy vất vả từ nhỏ, khi lớn lên vừa phải vừa học vừa phụ giúp bố chăm sóc các em.
Vì không biết tin tức về con tôi đã lan truyền ra sao nên các cô chú trong nhà đã đến “xem mặt” con dâu ngay trong ngày Thy về thăm tôi. Cô út vừa thấy bạn bĩu môi, liền quay sang xì xào khen bạn xinh.
Tôi biết trong mắt bà ngoại Thy không xứng với chị họ. Họ luôn cho rằng Huy “đẹp mã” thì tại sao lại yêu một cô gái có vẻ ngoài quê mùa như vậy.
Tôi giới thiệu với Thy, những người kia là chú, bác và dì của Huy. Thy lịch sự chào hỏi nhưng không được “cấp trên” nhận lời.
Nhìn thái độ của họ, tôi chỉ muốn mời họ về. Một đời làm dâu tôi đã phải chịu biết bao khổ cực, tủi hờn, tôi không muốn cô gái trẻ này cũng như mình. Cô ấy có một vẻ đẹp bình thường, nhưng nghị lực và trái tim của cô ấy khiến tôi yêu cô ấy. Hơn nữa, đó là người con trai tôi yêu, con dâu tương lai của tôi, liên quan gì đến họ?
Ngồi nói chuyện, họ luôn ra vẻ bề trên, trách Huy không có mắt, nói mình không biết bày cho con để chọn gái.
Điều làm tôi hài lòng là cô ấy vẫn rất bình tĩnh. Khi em út bất ngờ hỏi: “Lương chị bao nhiêu một tháng?”, Thy cười lễ phép: “Công ty con có quy định không được tiết lộ lương ra ngoài chị ạ”.
Tôi thấy cô ấy không yếu đuối như vẻ bề ngoài. Nhìn những khuôn mặt hằn rõ sự tức giận, tôi đứng dậy: “Cảm ơn các bạn đã đến thăm, cảm ơn hai mẹ con. Bây giờ trong nhà có khách, ta không tiện tiếp đón, lần sau gặp lại!”
Họ lôi nhau ra ngoài. Huy ôm vai tôi nói: “Em đừng suy nghĩ nhiều, không đáng đâu…”. Tôi gật đầu với mẹ và nói nhỏ rằng tôi thấy xấu hổ với cô bé nhưng Huy an ủi: “Không sao đâu mẹ, Thy biết hoàn cảnh của mình mà”.
Tôi quay lại nhìn đôi bàn tay rối bù và khuôn mặt hơi ửng đỏ của Thy. Cô gái lắp bắp nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi…”
Tôi bật cười nắm lấy tay cô gái trẻ vỗ về, cô con dâu này, tôi thích nó.
minh quý
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/phai-song-sao-moi-vua-long-nhung-vi-be-tren-a1493731.html” name=” “]