Chỉ cần đứa trẻ ra đời, thế nào tôi cũng chấp nhận. Người mẹ trẻ đã không ngần ngại đưa ra lựa chọn sinh tử.
Nếu không chịu điều trị để con được sống, sợ con thiếu sữa nên anh không dùng thuốc tây. Khi con được 5 tháng cũng là lúc người mẹ một mình vào viện và đối mặt với sự thật: ung thư tuyến giáp đã di căn lên thanh quản, phải cắt toàn bộ khí quản để cứu sống con và không thể nói lại được.
Đó là câu chuyện cảm động về tình mẫu tử của người mẹ trẻ Nguyễn Thị Khánh (Bình Nam, Thăng Bình, Quảng Nam) với cậu con trai út.
Con phải sống, dù thế nào Khánh cũng không ngần ngại lựa chọn (ảnh nhân vật cung cấp) |
“Bác sĩ, tôi chọn bạn”
Ba năm trước, vợ chồng anh Khánh vỡ kế hoạch khi có một con trai và một con gái. Khi thai nhi được 13 tuần, chị Khanh thấy khó thở nên được đưa vào bệnh viện Đà Nẵng cấp cứu. Chị bất ngờ khi bác sĩ khuyên “cứ cứu mẹ hay giữ con”.
Ở tuổi 29, Khánh còn quá trẻ để đối mặt với sự thật: đang nói bình thường có thể đột ngột mất giọng vĩnh viễn. Tuy nhiên, giữa ranh giới của sự sống và cái chết, người mẹ lập tức đáp lời: “Bác sĩ ơi, tôi chọn ông”.
Cái thai không cản trở nên mỗi ngày Khánh thở nặng nhọc hơn. Để cứu hai mẹ con, bác sĩ đã tiến hành mở khí quản. Khi thuốc mê hết tác dụng, cô bị sốc khi cảm thấy giọng nói của mình không thể phát ra.
Được mọi người động viên, chị vẫn nuôi hy vọng chờ sinh con, đợi con lớn một chút chị sẽ đi chữa bệnh và lấy lại giọng nói. Khánh không ngờ, những lần sau với tôi lại ngoài sức tưởng tượng.
Ở quê, nhiều người không hiểu chuyện đàm tiếu về chị. Già trẻ lớn bé đều đoán già đoán non khi thấy anh ngân nga như câm. Ngay cả những người quen biết cũng nghi ngờ. Hai đứa lớn ngoài đường cũng bị những người ác ý trêu chọc, hỏi han.
Khốn khổ hơn, khi khí quản có mùi hôi cùng với hơi thở, cảm giác tự ti, khó chịu và bức bối bao trùm, chị Khanh ngại giao tiếp với mọi người, kể cả chồng con.
Đánh con, cắn chồng, bao nhiêu bực tức, uất ức khi không còn giao tiếp được đã khiến bà Khanh có những hành động quá khích. Người mẹ ấy xót xa mỗi khi nghe con trai hỏi: “Bao giờ con mới nói được câu đó nữa hả mẹ?”.
Lạc quan lên
Sau 3 năm, hiện tại sức khỏe của Khánh đã tạm ổn định. Cô đến bệnh viện 2 tháng một lần để kiểm tra sức khỏe. Các bác sĩ, y tá khoa Ung bướu Bệnh viện Đa khoa Đà Nẵng đều biết mặt chị. Vì họ hiếm khi nhìn thấy bệnh nhân nào trên bàn mổ mà vẫn tinh nghịch trêu chọc bác sĩ.
Nụ cười luôn hiện hữu trên gương mặt Khánh trong mọi hoàn cảnh (ảnh nhân vật cung cấp) |
Nhân đó, các nhân viên y tế càng thương và khâm phục sự dũng cảm của người mẹ trẻ một mình nhập viện (lúc đó dịch COVID-19 bùng phát, anh Lưu – chồng chị Khanh và bà nội phải ở nhà chăm 3 con). những đứa trẻ). bé nhỏ ). Cô nhớ con, cồn cào mà không biết làm sao, càng không dám gọi điện về nhà vì… sợ lại thấy mẹ khóc.
Trên đường đi làm, Khánh nhận ship hàng cho khách vì đồng lương công nhân, sửa xe của hai vợ chồng khiến cuộc sống khó khăn (ảnh nhân vật cung cấp). |
Hiện tại, cách liên lạc của người phụ nữ 31 tuổi chủ yếu qua miệng, hoặc thì thầm bằng gió. Nếu mô tả khó quá thì nhắn tin cho cô Khanh. Đáng tiếc là đôi khi cô còn gây hiểu lầm cho đồng nghiệp. Lâu dần, mọi người cũng hiểu, thương và thông cảm cho hoàn cảnh của chị. Khi chị vào bệnh viện điều trị, công ty đã kêu gọi quyên góp để hỗ trợ chị về vật chất và tinh thần. Trong khó khăn, chị mới cảm nhận được nhiều hơn tấm chân tình mà bạn bè, đồng nghiệp và các bác sĩ dành cho mình.
Ngày làm công nhân ở công ty, buổi tối bà mẹ 3 con thu lợi từ việc bán hàng online. Trợ thủ đắc lực nhất của cô là bé Bi. Bi là chị cả nên rất hiểu chuyện, thương mẹ và biết cách chơi với em gái. Cô bé 10 tuổi đã thay mẹ trả lời những câu hỏi ngây ngô, giúp mẹ Khánh chuẩn bị và chuyển hàng. Với những khách hàng muốn tìm hiểu thêm về sản phẩm, chị cả đều “đánh tiếng” cho mẹ.
Chồng Khánh ít nói nhưng thương vợ, chăm con giỏi (ảnh cung cấp) |
Khánh ngày càng tự tin hơn. Cô bớt giận chồng vô cớ. Chị đặt mình vào vị trí của anh để hiểu sâu nhất tâm tư của chồng. Cô cảm thấy mình thật may mắn khi có anh ở bên. Vì Khánh thấy mẹ còn sống, thấy ba chị em Bi, Win và Chuột lớn lên từng ngày, được chồng chở đi uống cà phê ngày chủ nhật nên Khánh không mong gì hơn.
Đối với Khánh, hơi thở là sự sống. Cô cho rằng ung thư không đáng sợ bằng ý nghĩ buông xuôi.
Dù cuộc sống còn nhiều khó khăn, hành trình tìm lại giọng hát còn nhiều gian nan nhưng được cùng chồng chăm sóc các con, Khánh nghĩ mình đã hạnh phúc lắm rồi (ảnh nhân vật cung cấp). |
“Tôi không hối hận khi thay đổi giọng nói để con tôi chào đời”, Khánh nói. Người mẹ trẻ vẫn lạc quan bên chồng con và hy vọng phép màu sẽ đến trên hành trình tìm lại giọng hát.
Lâm Hoàng
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/chap-nhan-mat-giong-noi-de-con-duoc-ra-doi-a1493501.html” name=” “]