Tại bệnh viện, tôi chỉ thấy những bức chân dung đẹp đẽ và những câu chuyện cảm động về tình yêu thương sâu sắc. Đó là nơi hoàn hảo để tái tạo chu kỳ của tình yêu.
Đâu đó ngoài kia và trên các phương tiện truyền thông đôi khi có những câu chuyện con cái ngược đãi cha mẹ, cha mẹ ngược đãi con cái. Nhưng tại bệnh viện, đặc biệt là vào lúc này, tôi chỉ thấy những bức chân dung đẹp đẽ và những câu chuyện cảm động về tình yêu thương sâu sắc.
Tôi đưa mẹ đi khám sức khỏe định kỳ hàng tháng. Chiều thứ Sáu, khu vực khám bệnh BHYT của Bệnh viện Tim mạch tỉnh An Giang đông nghịt người. Má cô ấy chợt cứng lại, tay cô ấy nắm lấy tay tôi. Tôi định lấy xe lăn cho mẹ ngồi nhưng bà cụ 89 tuổi lắc đầu “xe cho người khác đi, bà đi bộ”. Tôi nắm tay mẹ thật chặt, như ngày xưa mẹ đưa tôi vào bệnh viện.
Tôi tìm một chiếc ghế trống cho mẹ ngồi và nói với mẹ: “Mẹ ngồi đây đi, mẹ đừng đi đâu, để con đi nộp sổ khám bệnh”. Em ra quầy tính tiền mà mắt cứ dán vào má luôn. Đôi mắt đờ đẫn của cô ấy cũng hướng vào tôi.
Kí ức 44 năm trước lại ùa về. Lúc đó tôi 6 tuổi, lo lắng và bồn chồn mặc dù mẹ tôi đã dặn: “Mẹ ngồi đây đợi con, đừng đi đâu. Em đi tìm bác sĩ rồi quay lại ngay”. Em đi rồi nhưng mắt dán vào tôi. Mắt tôi trũng sâu, tôi không ngủ được vì mấy đêm thức trắng vì sốt. Khi tôi còn nhỏ, Tôi đau ốm triền miên, mẹ thường đặt tôi lên yên xe đạp sau gối, chở đến nhà ông Ba Đồ.
Vừa đạp xe mẹ vừa nói chuyện trời đất và thường ghé tiệm tạp hóa mua kẹo cho tôi. Đó là đòn tâm lý của má; bởi vì mẹ tôi biết, ngay khi tôi ở trước cửa nhà ông. Nhà Ba Đô đến, tôi khóc chạy vì sợ bị cạo, bẻ (cắt) và cho thuốc tán mùi (ngày xưa con ốm) đến nhà ông đều bị gió đè chết. ). Khi cạo xong, tôi hét ầm lên, mẹ ôm chầm lấy tôi và ra hiệu trong nghẹn ngào: “Cứ đi đi, con sẽ khỏi bệnh”.
Đến nhà ông Ba Đồ luôn là chặng đường đầy nước mắt của mẹ con tôi. Khi con đường ngập nước trong mùa lũ, chuyến đi đầy nước mắt ấy còn có cả bố tôi. Bố mẹ tôi trải một chiếc chiếu giữa thuyền cho tôi ngồi. Bố mẹ ngồi hai bên, rướn người về phía trước và cố hết sức bơi qua cánh đồng hoa súng và hoa thủy tiên vàng. Thước đo của bố mẹ tôi tùy thuộc vào việc tôi sốt, vui vẻ, mệt mỏi hay lừ đừ. Lâu lâu, mẹ buông chùm, ôm tôi vào lòng, sờ lên vầng trán ấm nóng của tôi và khẽ nói: “Mệt không con?”. Dòng ký ức của tôi dừng lại khi tôi nhận ra, tôi vừa hỏi cô ấy câu hỏi tương tự.
![]() |
Tác giả đưa mẹ đi khám định kỳ hàng tháng |
Tôi cũng chợt nhận ra, có một vòng tuần hoàn kỳ lạ giữa cha mẹ và con cái. Hồi nhỏ, mỗi khi ốm đau, ba mẹ lo đến trợn trắng mắt, hễ ai mách chỗ nào ngon là mua cho, đưa đi bác sĩ này bệnh viện kia. Nếu cha mẹ đã già thì đến lượt con cái phải chăm sóc, lo lắng, lo cơm ăn áo mặc, đưa cha mẹ đi bệnh viện. Con cái cũng dịu dàng và kiên nhẫn trước 1.001 câu hỏi của cha mẹ già khi ra ngoài nơi đông người.
Như mẹ tôi, mỗi lần đi ngang qua một người, mẹ đều hỏi: “Con bé bị sao thế? Tại sao chân anh ấy lại sưng lên thế này?…”. Sau khi hỏi han bệnh tình, mẹ tôi quay sang hỏi: “Sao lâu thế, bao giờ con đến với mẹ?”. Câu hỏi của bạn giống như bản sao của tôi ngày xưa. Hôm đó tôi mệt mỏi và bồn chồn vì chờ đợi nên cứ thắc mắc và hỏi mẹ suốt. Mẹ nhẹ nhàng: “Chút nữa mẹ sẽ đến với con, vì mẹ đến sau, nếu mẹ thấy con ngồi trước mặt mẹ thì sắp đến lượt mẹ rồi”. Nghe mẹ nói vậy, tôi quay sang nói chuyện với đứa bạn ngồi cạnh chơi búp bê, tạm thời quên mất mình đang ở một nơi sẽ bị tiêm thuốc đau đớn.
Tôi đi mua chai nước, khi quay lại đã thấy mẹ tôi đang say sưa “tám” với các bác xung quanh. Các mẹ, các chú hỏi han bệnh tật của nhau, hỏi nhà ở đâu để cho biết con cháu quan tâm, chăm sóc như thế nào? Người dì ngồi hàng trên chỉ cậu bé ngồi cạnh: “Con bảy cưng lắm, cứ mua tôm, cá to, ngon cho mẹ ăn hoài, chán mới thôi”. Chú bên trái nói: “Mấy hôm nay con chú cho nhiều tiền lắm, chú gom mua vàng chơi”. Mẹ tôi cũng không chịu thua, chỉ vào tôi khoe: “Nó là con gái út của mẹ làm việc ở Sài Gòn, mỗi lần nó về mua quần áo cho nó,
Tôi cười khi thấy cuộc đời còn dài và tuổi già sẽ trở lại như một đứa trẻ. Cách mà mẹ tôi và các bác khoe giống tôi và các bạn ngày xưa “nổ” với nhau: “Nhà con có nhiều đồ chơi và rất nhiều búp bê, con muốn mua gì bố mẹ cũng cho”.
Tôi nhìn quanh, khu khám bệnh toàn người già; Mỗi cụ già hay cụ bà đều có ít nhất một người thân đi cùng. Những đứa con dù tóc đã điểm sương vẫn ngồi chăm chú, nhéo chân, xoa lưng cha mẹ già đang đau đớn hành hạ. Có một người đàn ông trạc 50 tuổi đang đứng căng thẳng gần quầy đăng ký khám bệnh thì bị nhân viên hét vào mặt: “Mày ngồi đợi đi, nghe tên mẹ mày thì lên, chứ đứng đây sốt ruột thì làm sao được. được làm?” Người đàn ông quay sang một bà lão ngồi xe lăn và nói: “Xin vui lòng chờ một chút”. Sau đó anh mở chai nước đưa cho cô: “Uống đi.”Bà cụ lắc đầu, anh nài nỉ: “Mẹ cháu ho, sổ mũi, ăn uống nhiều nước cho mau khỏi”.
Nhìn mẹ con anh, tôi chợt thấy mẹ của mẹ tôi và có lẽ còn rất nhiều cặp cha con khác, trên hành trình của đời người, sẽ có lúc hoán đổi vai trò cho nhau. Đâu đó ngoài kia và trên các phương tiện truyền thông đôi khi có những câu chuyện con cái ngược đãi cha mẹ, cha mẹ ngược đãi con cái. Nhưng tại bệnh viện, đặc biệt là vào lúc này, tôi chỉ thấy những bức chân dung đẹp đẽ và những câu chuyện cảm động về tình yêu thương sâu sắc.
Đó là nơi hoàn hảo để tái tạo chu kỳ tình yêu giữa cha mẹ và con cái.
Thùy Dương
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/vong-tuan-hoan-yeu-thuong-a1490225.html” name=””]