Chị gái tôi đã kết hôn được hơn 10 năm, nhưng cứ vài tháng, khi hai vợ chồng có mâu thuẫn, bố mẹ chồng lại gọi bố mẹ chị ấy sang nói chuyện.
Nhìn những bức ảnh em gái vui vẻ đi chơi, ăn uống cùng bạn bè đăng trên nhóm Zalo gia đình kèm lời nhắn: “Con bé ổn rồi mọi người ạ”, mẹ chồng tôi xúc động rơi nước mắt: “Cuối cùng con bé cũng vượt qua được giai đoạn khó khăn nhất rồi, nhưng tôi vẫn lo lắng”.
Tôi hiểu cảm giác của bạn, ai mà không thấy tiếc khi cuộc hôn nhân của con mình tan vỡ, nhưng trong nhiều trường hợp, ly hôn là lối thoát. Điều đó đúng với chị gái chồng tôi.
Chị dâu quyết định ly hôn khiến mọi người bất ngờ (ảnh minh họa) |
Tôi nhớ chiều hôm đó, bố mẹ chồng tôi từ nhà chồng về với vẻ mặt lo lắng. Mẹ chồng tôi than thở: “Lần này nhất định phải ly hôn, Nga quyết tâm lắm”. Bố chồng tôi gãi đầu: “Mày chẳng là gì cả, không nghe lời thì giấu mặt hàng xóm ở đâu?”
Chồng tôi chỉ nói: “Nếu không sống được với nhau thì ly hôn. Bố mẹ em làm sao có thể vui khi cứ vài ngày, gia đình đó lại gọi điện trách móc và oán giận em?”
Chị tôi đã kết hôn hơn 10 năm, nhưng cứ vài tháng, khi hai vợ chồng xảy ra mâu thuẫn, bố mẹ chồng lại gọi bố mẹ cô ấy đến nói chuyện. Ông bà rất yêu thương con gái nên chỉ kiên nhẫn lắng nghe mọi người kể lại câu chuyện của con gái mình.
Mặc dù tôi lấy chồng giàu có nhưng cuộc sống của tôi vô cùng ngột ngạt. Bố mẹ chồng kiểm soát mọi thứ từ nhà cửa, con cái đến công việc của tôi. Bất cứ việc gì tôi làm hay đi đâu cũng phải được bố mẹ chồng chấp thuận. Chồng tôi được nuông chiều từ nhỏ, sức khỏe kém, chỉ bằng lòng với công việc thu ngân ở siêu thị. Lương không đủ trang trải chi phí. Sau giờ làm, anh ấy chỉ biết trông cá và học đàn piano, không quan tâm đến vợ con.
Mỗi ngày chồng tôi vẫn xin mẹ tiền ăn sáng, tiền xăng, nghĩ rằng đó là chuyện bình thường. Vì bố mẹ chồng lo hết mọi chi phí, lương tôi chỉ đủ chi tiêu cá nhân nên tôi và chồng hoàn toàn phụ thuộc vào nhau.
Nhiều lần tôi muốn sống một mình, tự lập, dù nghèo khó, nhưng chồng tôi gạt phăng: “Tài sản thì có, mình phải làm việc vất vả làm gì, dù sao cũng là của mình”. Giọt nước tràn ly là khi bố mẹ chồng bắt tôi nghỉ việc ở công ty và làm cho công ty nước giải khát của chú tôi. Mọi đau khổ mà tôi phải chịu đựng bấy lâu nay tích tụ lại, tôi đòi ly hôn, khiến bố mẹ chồng tôi ngạc nhiên.
Bố mẹ chồng tôi khuyên cô ấy rất nhiều, đừng chịu đựng mà hãy sống vì con, đừng đưa ra quyết định vội vàng, nhưng cô ấy nói trong nước mắt: “10 năm qua, tôi đã chịu đựng đủ rồi, tôi sẽ không thay đổi quyết định của mình”.
Thế là tôi ly hôn, cả gia đình đổ lỗi cho tôi, chỉ có tôi và chồng ủng hộ tôi.
Ngày tôi đón cô ấy từ nhà chồng về, cô ấy chỉ mang theo một vali quần áo. Cô ấy cay đắng nói với tôi: “Tôi đến và đi như vậy, tôi không mang theo bất kỳ tài sản nào”. Điều buồn nhất là cô ấy phải để đứa con trai 9 tuổi của mình sống với bố mẹ vì cô ấy không đủ khả năng nuôi con.
Cuộc sống của tôi hạnh phúc hơn khi tôi được là chính mình (hình minh họa) |
Vài tháng sau khi ly hôn, cô ấy đã hoàn tất thủ tục đi xuất khẩu lao động. Tôi và chồng đã cho cô ấy vay 100 triệu đồng và vay một số tiền để cô ấy hoàn tất thủ tục xuất cảnh. Bây giờ cô ấy đều đặn gửi tiền về hàng tháng để trả nợ, và quan trọng hơn là cuộc sống của cô ấy hạnh phúc hơn.
Nói đến chuyện hôn nhân của tôi, nhiều người vẫn nói nếu tôi biết nhẫn nhịn thì tôi đã vui vẻ thừa kế gia sản nhà chồng rồi. Tôi nghĩ rằng cuộc sống ngắn ngủi, không ai có thể “đếm gà trước khi nở”, thà sống cuộc sống tự do còn hơn. Dù sao thì tôi cũng mới 35 tuổi, vẫn còn nhiều cơ hội để bắt đầu lại…
Hải Yến
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/con-dau-doi-ly-hon-nha-chong-ngo-ngang-a1536830.html” name=””]