Nhìn tấm ảnh tôi và bố năm tôi 8 tuổi chụp ở Đà Lạt, ai cũng gọi bố tôi là “soái ca”.
Đây là ảnh mình chụp năm 8 tuổi với bố ở Thung Lũng Tình Yêu, Đà Lạt. Năm đó, tôi 8 tuổi, bố tôi 32.
Tôi nhớ lúc đó bố mẹ bảo tôi đi chụp ảnh trên lưng ngựa nhưng tôi sợ nên bố phải chụp cùng. Bạn có thể thấy trong ảnh, khuôn mặt tôi đang cười gượng gạo và vô cùng nhăn nhó, vì sợ hãi. Nhưng nhờ nỗi sợ đó mà tôi đã may mắn có được một bức ảnh “để đời” với “soái ca” của lòng mình, đó chính là bố.
Hình ảnh tôi và “soái ca” năm tôi 8 tuổi |
Khi tôi đăng bức ảnh này lên Facebook, bạn bè ai cũng khen bố tôi đẹp trai như tài tử Hồng Kông, đúng chuẩn đàn ông với dáng người cao gầy, tóc rậm, râu ria xồm xoàm. Tôi nhớ hồi cấp 3, khi được bố đón đi học, có một cậu bạn cùng lớp, lần nào gặp cũng bảo: “Bố mày đẹp trai quá!”. Một lần, khi nhà tôi về quê ăn giỗ, có một cô gái kéo tôi ra và nói: “Bố cứ giữ đi, bố đẹp trai quá!”.
Mọi người đều nói anh ấy đẹp trai, vì vậy tôi nghĩ anh ấy thực sự rất đẹp trai khi còn trẻ, nhưng với tôi, anh ấy là “trai đẹp” không phải vì anh ấy đẹp trai. Bố là “soái ca” của tôi vì bố luôn chăm sóc và giúp đỡ mẹ tôi. Khi mẹ đi chợ, bố sẽ giặt đồ. Mẹ nấu cơm, bố rửa bát. Sức khỏe của mẹ không tốt, bố sẽ luôn chuẩn bị thuốc và nhắc nhở mẹ uống thuốc. Mẹ ốm không ngủ được, bố sẽ luôn trông chừng. Hơn 40 năm sau, bố vẫn yêu thương và chăm sóc mẹ như thế.
Bố là “soái ca” của tôi vì luôn lo cho tôi từng li từng tí. Khi tôi còn nhỏ, bố tôi sẽ buộc dây giày cho tôi, đưa tôi đi học mỗi ngày, ủi quần áo cho tôi… Bây giờ tôi lớn hơn và sống một mình, nhưng tôi cũng gọi bố khi sửa nhà, đèn hỏng cũng gọi cho bố. gọi cho anh ta. Hôm trước con có giấy khen viết văn cần treo lên tường gọi điện cho bố. Và cha tôi không bao giờ từ chối.
Bố tôi là “soái ca” của tôi bởi những lúc khó khăn nhất trong cuộc đời, bố luôn ở bên cạnh tôi. Khi ly hôn, khi thất nghiệp, khi trải qua những tháng ngày đau đầu vì con dậy thì… tôi thường gọi cho bố, khi không biết gọi ai, khi không còn ai để gọi. hoặc khi bạn không biết phải làm gì.
Có một câu nói mà các cô gái thường nói, đại khái là thế này: “Không phải tôi quá cầu toàn, chỉ là bố tôi đã nêu gương tuyệt vời về cách một người đàn ông nên đối xử với tôi mà thôi”. Vì vậy, không phải vì tôi quá khó tính mà vì bố tôi đã luôn yêu thương tôi tuyệt đối, chăm sóc và hỗ trợ tôi hết sức tuyệt vời, khiến tôi không thể tìm được một “soái ca” thứ hai như thế nữa. Bố tôi là một “soái ca” yêu thương và chấp nhận tôi vô điều kiện, không bao giờ thay đổi.
“Soái ca” của tôi năm nay đã ngoài 60 tuổi. Hình ảnh dưới đây tôi chụp vào ngày sinh nhật của bố tôi 3 năm trước. Tóc bố đã rụng nhiều và bạc màu, da có nhiều vết đồi mồi, bố gầy hơn trước rất nhiều và lưng không còn thẳng như xưa. Bây giờ, sẽ không ai nói rằng bố đẹp trai, ngoại trừ tôi và mẹ tôi.
Đối với mẹ con tôi, dù thời gian có trôi qua bao lâu, dù hình hài của bố có thay đổi như thế nào thì bố vẫn luôn là “soái ca” ấm áp nhất, đẹp trai nhất và luôn là điểm tựa cho mẹ con tôi trong suốt cuộc đời này. .
“Soái ca” của tôi giờ đã hơn 60 tuổi nhưng vẫn là điểm tựa của cuộc đời tôi |
Cảm ơn anh “soái ca” của em nhiều nhé!
Tác giả: Cao Bảo Vy ( Quận 4, TP.HCM)
Mời các bạn viết và gửi ảnh quý tham gia cuộc thi “Những bức ảnh trong cuộc sống” do Báo Phụ Nữ TP.HCM tổ chức. Cơ cấu giải thưởng: – 1 Giải Nhất: 1 máy ảnh Canon Eos R100 trị giá 22.000.000 + 10.000.000 VNĐ tiền mặt. – 1 Giải nhì: 1 máy ảnh Canon PowerShot V10 trị giá 16.000.000 + 5.000.000 VNĐ tiền mặt. – 2 Giải ba: Mỗi giải 3.000.000 đồng tiền mặt. – 3 Giải khuyến khích: Mỗi giải 2.000.000 đồng tiền mặt. – 6 giải phụ Tác phẩm được bình chọn nhiều nhất ( dựa trên lượt like và share trên fanpage Báo Phụ Nữ TP.HCM và website Báo Phụ Nữ TP.HCM, mỗi tháng): Mỗi giải 1 máy in Canon G1010, trị giá 3.500.000. 000 đồng. Thể lệ cuộc thi vui lòng xem tại đây |
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/bai-du-thi-nhung-buc-anh-trong-doi-soai-ca-cua-long-toi-a1495408 .html” tên=””]