Tôi rất tự hào về người mẹ nông dân chỉ biết đọc mà không biết viết, suốt đời vất vả vì chồng con. Mẹ tôi ít nói nhưng tình thương của mẹ dành cho con cháu thì bao la.
Mẹ tôi sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo. Hồi đó người dân ở quê tôi chưa quan tâm nhiều đến chuyện học hành nên mẹ tôi đã bỏ học khi mới biết đọc biết viết, ông bà cũng không làm phiền bà. Rồi ông nội tôi bị pháo Mỹ bắn chết, còn mẹ tôi trở thành trụ cột trong gia đình, phải đi hái rau, bắt ốc, giăng lưới đánh cá, làm ruộng, gặt lúa… để kiếm sống.
Sau ngày đất nước thống nhất, mẹ tôi học ở lớp bình dân. Buổi tối, mẹ và các cô các chị mang vở đến lớp – ngay tại chùa đầu thôn. Chỉ vài tháng sau, mẹ tôi đã học đọc và viết trở lại. Rồi mẹ gặp bố, bao năm, cái nghèo ập đến…
Khi đến tuổi đi học, tôi vẫn thấy mẹ thường đọc sách báo; Sau này tôi mới biết mẹ tôi hầu như không biết viết và chỉ viết được tên mẹ khi phải ký giấy.
Vì bố tôi thường “mang” sách về nhà, mẹ tôi cũng đọc nên mẹ cũng biết khá nhiều. Những cuốn sách đầu tiên tôi nhìn thấy trong nhà là Nghìn lẻ một đêm, Lục Vân Tiên, Tam Quốc Diễn Nghĩa… Khi tôi còn nhỏ, mỗi tối, bố tôi thường bật đèn đọc sách cho mẹ nghe và Tôi.
Có một thời gian bố tôi đi công tác xa, thường mua sách của người bán trên xe buýt, nhiều cuốn sau này đã ảnh hưởng rất nhiều đến sự hiểu biết và niềm yêu thích đọc sách của tôi, chẳng hạn như From Inside the House. trong sân, Chiến thắng thần sét, Cuộc phiêu lưu của Mít Đắc và những người bạn, Chúa tể núi Talac, Truyện cổ tích Andersen, Phnom Penh xinh đẹp…
Mẹ tác giả vẫn duy trì thói quen đọc sách từ nhỏ |
Lúc này tôi đang học tiểu học và tất nhiên là có thể tự đọc, nhưng khi bố đi vắng, mẹ tôi thường đọc cho các em tôi nghe… Bố cũng mua cho tôi những cuốn sách khá lạ (đối với tôi lúc đó), như The Hành trình của hai con sói của nhà văn Mai Ngu, Lady Merry của nhà văn Nga Lermantov, Ashes of a Home của nhà văn Brazil Graciliano Ramos… Những năm tháng đi làm xa nhà là những năm mẹ tôi đọc rất nhiều. Cuốn sách hay nhất – điều mà sau này tôi mới hiểu, mẹ tôi đã đọc, một phần vì mẹ rất buồn và nhớ bố.
Tôi học xong đại học và đi làm phóng viên. Tôi mang những bài viết đầu tiên về nhà cho bố mẹ đọc. Mẹ thường nói: “May mà mẹ biết chữ nên đọc được bài của con”. Vì thế hệ của mẹ tôi vẫn còn một số người mù chữ, trong đó có rất nhiều họ hàng. Nhờ báo của tôi mà mẹ tôi có thể đọc được nhiều loại báo nhưng bà yêu thích nhất vẫn là Báo Phụ nữ Thành phố Hồ Chí Minh và thường bảo tôi tìm báo này cho mẹ.
Mẹ kể, Báo Phụ nữ TP.HCM có nhiều câu chuyện gần gũi với cuộc sống. Đây cũng là tờ báo tôi đã cộng tác hơn 20 năm qua.
Dù bận rộn với việc đồng ruộng, làm vườn nhưng mẹ tôi vẫn duy trì thói quen đọc sách báo. Trong những năm gần đây, tôi đã xuất bản một số cuốn sách và bố mẹ tôi ngay lập tức trở thành độc giả trung thành. Đặc biệt, có một số cuốn mẹ tôi đọc đi đọc lại nhiều lần, thỉnh thoảng mẹ lại nói: “Chuyện của con mẹ biết hết nhưng đọc lại vẫn khóc”. Đó là những câu chuyện về quê hương, họ hàng, gia đình… mà tôi cố gắng viết ra, sợ sau này sẽ không còn ai nhớ đến.
Năm ngoái, sau khi cha tôi qua đời, tôi đã xuất bản cuốn sách Người cha vĩ đại – những bài viết về ông, và tôi mong con cháu tôi sẽ luôn nhớ đến người ông kính yêu của mình. Ngay khi tôi mang cuốn sách về nhà, mẹ tôi đã đặt một cuốn lên bàn thờ của bố tôi và đọc ngay. Các anh chị kể, mẹ đọc rồi khóc, đọc lại rồi lại khóc…
Có những câu chuyện mẹ tôi đọc đi đọc lại như muốn hình dung lại hình ảnh người chồng yêu dấu đã chung sống hạnh phúc với bà gần 50 năm. Người thân đến thăm thường mang ra một cuốn sách và khoe: “Đây, sách của Hải viết về bố nó”, giọng nói chắc chắn sẽ run run…
Tôi rất tự hào về người mẹ nông dân chỉ biết đọc mà không biết viết, suốt đời vất vả vì chồng con. Mẹ tôi không phải là người mù chữ nhưng tình thương của mẹ dành cho con cháu rất bao la và chính bằng tình yêu thương vô bờ bến đó mà bố con tôi đã nuôi dạy các con trở thành những người tốt.
Nguyen Minh Hai
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/me-toi-biet-doc-a1506770.html” name=””]