Tiếng mẹ nấu cơm chính là âm thanh báo thức của tôi. Nếu mở mắt ra và không nghe thấy tiếng động trong bếp thì tôi có thể yên tâm đi ngủ lại. Trong 20 năm đầu đời, đó là hồi chuông cảnh báo đáng tin cậy nhất của tôi.
Sau 5 tiếng ngủ chập chờn trên xe buýt, tôi đã về đến nhà. Cơn đau đầu ập đến với tôi với cảm giác khó chịu mà tôi không biết đó là dư chấn của say tàu xe hay sốt. Cơn buồn ngủ kéo dài, toàn thân tôi như muốn ngã xuống đất. Tôi yếu ớt nằm xuống và tiếng mẹ tôi như nhấc tôi ra khỏi vũng bùn nhão nhoét.
Ngày xưa, buổi sáng ở nhà, bố mẹ tôi luôn bắt đầu bằng tiếng mẹ đang tất bật chuẩn bị bữa ăn và càng ồn ào hơn với tiếng tivi của bố. Bữa trưa, chỉ có tiếng nấu nướng vang vọng trong căn nhà yên tĩnh. Tiếng nồi cơm sôi và tiếng ầm ầm từ bếp ga hòa cùng những động tác nhịp nhàng của mẹ.
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Beo.AI |
Tiếng nước chảy từ vòi xuống bồn rửa “bản giao hưởng” cùng tiếng thịt xèo xèo trên chảo nóng như giọng nữ cao the thé khiến người nghe không nói nên lời. Sau đó là tiếng dao lách cách đều đặn trên thớt gỗ, thỉnh thoảng xen lẫn với tiếng đóng mở cửa tủ lạnh.
Sự phối âm nghe khá khó hiểu vì tôi không biết chủ đề phòng bếp hôm nay là gì, nhưng vì là âm thanh của mẹ nên khi lọt vào tai tôi nghe rất êm dịu. Âm thanh trầm lắng đó hòa quyện với mùi dầu mỡ, mùi mặn, mùi thơm ngào ngạt đã tạo nên một kỷ niệm mang tên “món mẹ nấu”.
Âm thanh đó tượng trưng cho sự bình yên trong gia đình tôi, cho tôi biết mọi việc trên đời đều diễn ra tốt đẹp.
Căn bếp của tôi bớt “ồn ào” hơn vì thỉnh thoảng tôi chỉ có thời gian để nấu nướng đàng hoàng. Thông thường chỉ có âm thanh “tock-tock-tock-tock” của lò vi sóng. Nó cũng làm việc vất vả với tôi nhưng âm thanh lại quá đơn điệu và trống trải.
Tiếng mẹ nấu cơm chính là âm thanh báo thức của tôi. Nếu mở mắt ra và không nghe thấy tiếng động trong bếp thì tôi có thể yên tâm đi ngủ lại. Lúc đó, tôi chưa nhận ra việc nấu nướng vất vả như thế nào: ngày nào cũng phải thay đổi món ăn để “thực khách” trong nhà không ngán, rồi phải dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho chồng kịp giờ. và trẻ em ăn. Mọi người đều đi học và đi làm. Trong 20 năm đầu đời, đó là hồi chuông cảnh báo đáng tin cậy nhất của tôi.
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Beo.AI |
Tiếng mẹ nấu luôn làm tôi đói, dù có làm gì cũng phải dừng lại chạy về bàn ăn. Trên bàn đầy những món ăn ngon. Có thịt luộc chấm nước mắm, bắp cải xào, cà tím và tô canh chua đầy màu sắc. Mỗi món ăn đều đan xen những câu chuyện mẹ kể. Có gì ngon!
Trở lại thành phố, nhìn vào bếp, không nghe thấy tiếng động nào, tôi gọi mẹ: “Mẹ ăn cơm chưa?” Nấu cái gì ăn đi.” Giọng nói ngọt ngào của mẹ, thôi thúc tôi nổ súng…
Thuy Tien
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/muon-nghe-tieng-com-me-nau-a1502544.html” name=””]