Dù tóc em đã lốm đốm bạc, soi gương thấy trên mắt em bao nhiêu vết chân chim, nhưng với má em em vẫn chỉ là một cô bé.
Bước vào nhà, bạn được chào đón bởi cái nắng tháng 4 gay gắt và tiếng dế kêu râm ran. May mà còn có mẹ nằm võng dưới bóng cây xoài già. Các bà mẹ không biết, không quan tâm đến những sự kiện như Ngày của Mẹ. Chỉ biết rằng, tóc dù có điểm bạc, không thể soi gương thấy trên mắt có bao nhiêu vết chân chim, nhưng trên má, em vẫn chỉ là một cô bé.
Thật kỳ lạ, bạn không thể đếm tuổi của mẹ bạn, nhưng mẹ lại không cần đếm tuổi của bạn. Tuổi của bạn luôn nằm trong tầm tay của má. Thế nên, mỗi chuyến về bạn lại háo hức vì đã lâu không về nhưng mẹ thì không, mẹ coi bạn như chưa từng xa cách.
Bạn đi xa nhà rồi về đó mẹ vẫn đặt chiếc lồng bàn lên chiếc bát cơm đã dọn sẵn, cứu bạn. Bữa cơm ấy mẹ nấu có tô canh chua cá lóc. Mẹ nói ăn chua cho tỉnh đầu, ăn lúc canh còn bốc khói. Bữa ăn đó có cả mớ cá và kho bánh kẹo. Cá được xếp xen kẽ với một ít ớt đỏ, ớt xanh và một đĩa rau kèo thơm giòn mới hái. Mở lồng nhìn mâm cơm mới thấy thấu trời đất lòng mẹ. Không, mẹ luôn nhớ thói quen ăn uống của bạn.
Má như ngôi nhà cho con sưởi ấm, như cái cột cho con tựa, như chiếc võng cho con nằm, chẳng cần cho cũng không cho – Ảnh: Bùi Đình Chương |
Thời gian của mẹ dường như đứng yên đối với bạn, cho dù thời gian của bạn với mẹ là tốt hay xấu. Thời gian kéo tuổi của bạn ngày càng gần mặt đất hơn, nhưng nó không đưa bạn đến gần hơn. Bạn vẫn còn bận rộn, bạn còn có quá nhiều kế hoạch, bạn có nhiều bất bình, tất cả đều lớn như núi. Bạn biết những thứ bạn dày công gìn giữ sẽ làm bạn tổn thương, nhưng cô ấy vẫn luôn ở đó – cô ấy như ngôi nhà để bạn sưởi ấm, như cây sào để bạn dựa vào, như chiếc võng để bạn giăng mắc mà không cần bạn phải làm. đưa nó cho bạn cho hoặc trả lại. Bạn biết bạn không cần phải nỗ lực vì tình yêu của mẹ dành cho bạn và bạn cũng biết thật không công bằng khi bạn chỉ dành cho mẹ một góc nhỏ, rất nhỏ.
Trăm năm gói gọn trong bóng dáng chờ đợi của mẹ như thế. Cô ấy hẳn đã chờ đợi bạn từ khi bạn còn là một bào thai. Người mẹ từng chờ đợi thai nhi tung cú đá đầu tiên trong đời bỗng thấy bụng cồn cào và đoán rằng con đang mọc tóc. Khi con ra khỏi bụng ấm, mẹ vẫn chờ con lớn lên từng ngày, chờ tiếng khóc đầu tiên, tiếng cười đầu tiên, cái xoay người đầu tiên, cái chập chững đầu tiên, tiếng nói đầu tiên… Lần đầu tiên mẹ có một sắp xếp trăm ký ức về bạn và cô ấy sẽ không bao giờ quên những khoảnh khắc đó – những khoảnh khắc khiến cô ấy dũng cảm hơn, lạc quan hơn và kiên cường hơn để sống.
Cô ấy tiếp tục kể cho bạn nghe về những khoảnh khắc đầu tiên đó ngày qua ngày, khiến bạn tin rằng cô ấy đánh giá cao dáng người của bạn cho dù bạn béo hay gầy, cao hay thấp. Nhờ cô ấy, bạn hiểu được thông điệp: mọi sinh mạng trên đời này đều quý giá.
Mẹ dạy con đứng hiên ngang, tự tin ngẩng cao đầu; nếu bạn có thiên hướng, hãy nghiêng về những gì tốt để học. Đôi má bầu bĩnh, nhỏ nhắn và mềm mại. Cô ấy không bao giờ chiến đấu hết mình để đạt được điều mình muốn, cô ấy luôn tụt lại phía sau. Nó làm cho bạn tức giận đôi khi. Bạn biết đấy, bạn không cần phải quá nổi bật, nhưng khi mọi thứ trở nên tồi tệ, bạn là người mạnh mẽ vượt qua mọi thứ.
Mẹ khiến con hiểu quá đủ, biết tự hào về công việc mình làm dù công việc đó, đối với xã hội, không quan trọng. Công việc là cả cuộc đời, mẹ tôi luôn nói, nhưng gia đình, mái ấm và hạnh phúc của những người thân yêu mới là điều quý giá. Mẹ bảo con quên, rằng con đừng quá ham thắng, kiêu ngạo trong thành tích này nọ mà thôi quan tâm đến người thân.
Quá nhiều điều quý giá tôi làm mà không cần sự cảm ơn của bạn. Chỉ cần bạn đừng quên về ngôi nhà nhỏ khuất dưới hàng cây, nơi có mẹ hiền mỗi chiều nghe tiếng trò chuyện và nhìn ra cửa, vì biết đâu bạn sẽ bất chợt trở về.
(*): Thơ Du Tử Lê
Minh Phúc
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/nhan-ngay-cua-me-nghin-nam-nua-toi-van-la-dua-tre-a1491440.html “tên=””]