Cô muốn tới đám cưới đó, không phải để làm trò gì cả, cũng chẳng phải để níu kéo ai. Cô chỉ muốn vạch rõ ranh giới với Kiều Chi và Vũ mà thôi.
Đan đã ngả bài với Vũ, anh không chịu thừa nhận, cô chẳng còn cách nào khác ngoài tự mình nói ra sự thật. Cô thất vọng cùng cực bởi ý nghĩ rằng Vũ muốn bỏ rơi mình. Đan bỏ về nhà. Đêm hôm đó, Vũ lại lén lút tới gặp cô. Anh âm thầm nói lời xin lỗi khi Đan đang ngủ và hứa rằng sẽ để cô toàn quyền quyết định về mối quan hệ của hai người, sau khi mọi việc kết thúc. Thật ra Đan đã tỉnh ngay từ khi Vũ cầm tay cô. Nhưng lúc này cô chẳng biết nên làm gì nữa.
Diễn biến tiếp theo sẽ ra sao? Mời các bạn cùng đón nghe truyện dài kỳ Người tình đã chết qua giọng đọc của MC Lam Giang vào 19h00 các ngày thứ 3-5-7 hàng tuần trên mục Làm vợ – Yeni.
Người tình đã chết (Phần 15) – Bản Audio
Đan ngồi dậy, dựa lưng vào thành giường, cứ thế yên lặng. Thời gian tí tách trôi, ngoài cửa sổ, mặt trời đang dần lên, ánh sáng dịu nhẹ lọt qua cửa kính, tràn vào phòng.
Đột nhiên lúc này, điện thoại cô đổ chuông. Cô lật đật giở màn hình ra xem, là tin nhắn được gửi tới từ số của Kiều Chi.
Đan không định đọc, cô vốn nghĩ mình sẽ không quan tâm đến chuyện của cô ta và Vũ nữa. Tuy nhiên cảm giác tò mò cứ cuồn cuộn không ngừng, thôi thúc cô nhấn vào tin nhắn đó.
– “Nếu cô yêu anh ấy thì nhanh đến đây.”
Kiều Chi gửi một tin nhắn gọn gàng, kèm theo hình ảnh một tấm thiệp cưới, cứ như là đang cố tình khoe khoang cái đám cưới hoa lệ của cô ta và Vũ vậy.
Cô ta muốn nói điều gì chứ? Cô ta muốn gặp cô để vênh váo nói rằng cô ta đã chiến thắng sao? Cô ta chiến thắng cái gì đây, khi mà cô chưa từng muốn tham gia vào cuộc chiến của gia tộc họ, và đã rời bỏ Vũ rồi? Đầu óc cô bắt đầu điên cuồng phân tích ẩn ý trong tin nhắn của Kiều Chi.
– Tại sao cô ta lại nhắn nhủ như vậy? Chẳng lẽ Vũ sẽ xảy ra chuyện gì đó hay sao?
Quả nhiên cô vẫn không buông bỏ được. Hễ cứ là chuyện dính dáng đến Vũ, cô lại xoắn xuýt cả lên.
Cô muốn tới đám cưới đó, không phải để làm trò gì cả, cũng chẳng phải để níu kéo ai. Cô chỉ muốn vạch rõ ranh giới với Kiều Chi và Vũ mà thôi. Nếu Vũ đã lựa chọn cô ta, vậy thì cả đời này cô và anh không còn gì để dính dáng đến nhau nữa rồi.
Chúc nhìn thấy Đan vội vàng ra khỏi nhà thì cũng sấp ngửa chạy theo, dù chẳng hiểu đầu của tai nheo gì. Trước khi chiếc xe taxi rời đi, Chúc đã kịp nhảy vọt vào ghế sau ngồi.
– Cậu định đi đâu? Từ hôm qua đến giờ trông cứ như người điên ấy.
Đan không có nhiều thời gian, chỉ có thể giải thich qua loa với Chúc. Chúc cũng sửng sốt khi biết chuyện, nhưng rồi nhanh chóng hùa theo Đan.
– Phá đám cưới à? Thế thì tớ càng phải theo!
Đan chưa kịp nói gì thì Chúc đã tự biên tự diễn ra bản kế hoạch để quậy tung đám cưới. Cuối cùng, Đan dành phải để Chúc canh chừng ở lối vào của hội trường hôn lễ, còn mình đi tìm Kiều Chi.
Đan nhìn Kiều Chi chằm chằm, cứ khi nào ở cùng Kiều Chi, độ cảnh giác của cô lại được bật lên mức báo động. Nhưng những biểu hiện chột dạ của Kiều Chi vừa rồi lại khiến Đan cảm thấy kỳ lạ. Cô ta đang canh chừng ai? Cô ta sợ Vũ sẽ tới đây và thấy cô hay sao?
– Cô gọi tôi tới làm gì? Muốn khoe khoang về đám cưới à? Cô nghĩ tôi sẽ để ý hả?
Trong phòng chẳng có ai ngoài Đan và Kiều Chi. Sau khi xác nhận an toàn rồi Đan mới bắt đầu chất vấn cô ta. Cô khoanh tay trước ngực, bày ra dáng vẻ không thèm quan tâm. Tuy nhiên việc cô xông đến đây vốn đã bán đứng tất cả những suy nghĩ của cô rồi.
– Cô để ý. Nếu không thì đã chẳng đến.
Kiều Chi vạch trần bộ mặt giả vờ đầy khiên cưỡng của Đan. Trái với nét mặt thất thố của Đan, Kiều Chi mới là người trông bất cần.
– Dù sao cũng đã đến rồi. Cô có muốn nghe chuyện nữa không?
Đan nhăn mặt, không hiểu rốt cuộc thì Kiều Chi muốn làm gì. Cô nhìn theo từng hành động của Kiều Chi, chỉ thấy cô ta xách cái váy, ung dung đi đến bên cạnh bàn trang điểm và ngồi xuống.
Không đợi Đan đồng ý, Kiều Chi đã bắt đầu kể. Cô ta đúng là người thích kể chuyện, Đan nghĩ, thay vì làm kẻ thứ ba, cô ta nên làm một tác giả, chắc chắn sẽ xuất bản được sách đấy!
– Năm đó Vũ giả chết là để trốn tránh sự truy lùng của bố tôi, cũng là để tạm thời cắt đứt mối quan hệ với cô, giữ cô tránh xa khỏi mấy chuyện đấu đá này.
– Bây giờ cô nói chuyện này để làm gì?
Đan sốt ruột, cô không có thời gian để tâm sự với Kiều Chi. Cô ta lại không quan tâm mấy đến việc đó, có vẻ như nếu không kể hết câu chuyện, cô ta sẽ khó chịu.
– Có liên quan đấy. Cứ nghe đi. Vụ giả chết đầy sơ hở của anh ấy đúng là chỉ có cô mới tin. Bố tôi vẫn ráo riết muốn đuổi cùng giết tận anh ấy. Không còn cách nào khác, anh ấy lợi dụng tôi để đối lấy sự sống. Thế nên chúng tôi bắt đầu một mối quan hệ mới, như cô thấy đấy.
Đan vốn không định nghe, nhưng khi mấy lời phía sau này lọt vào tai, cô bắt đầu lờ mờ hiểu ra một chút chuyện.
– Ý cô là, cô và anh ấy giả vờ yêu nhau?
– Ban đầu thì thế. Nhưng mà sau này, tôi bắt đầu có chút hứng thú với anh ấy rồi.
Kiều Chi nhướng mày, nét cười trên gương mặt xinh đẹp mà cao quý vốn luôn khiến Đan nổi da gà, lúc này lại trở nên dịu dàng mềm mại.
– Tôi muốn hỏi cô một câu. Cô có thật sự muốn từ bỏ anh ấy không?
Đan sững sờ, những điều mà Kiều Chi nói chẳng có ẩn ý nào, nghĩa trên mặt chữ. Cô ta thừa nhận mình bắt tay với Vũ để lừa gạt bố mình, chỉ là trong quá trình ấy, cô ta đã lỡ phát sinh tình cảm với anh.
Đám cưới này diễn ra thực chất cũng chỉ để che mắt bố của Kiều Chi, hợp lý hóa việc chuyển nhượng cổ phần, giúp Vũ nắm trọn gia sản trong tay.
– Tại sao cô lại giúp anh ấy?
Đan không hiểu vì sao Kiều Chi lại chọn giúp đỡ một người khác thay vì bố của cô ta.
– Đó là chuyện riêng của tôi. Nếu như cô cũng có một người bố độc đoán, muốn kiểm soát cả cuộc đời cô, thì chắc cô cũng sẽ lựa chọn như tôi.
Kiều Chi nhếch môi cười, trong mắt ánh lên sự chua xót và thất vọng.
– Ngay từ đầu tôi chỉ muốn giao kèo với Vũ. Tôi cứu anh ấy, sau đám cưới giả, anh ấy sẽ cho tôi một ít quyền lực, đủ để bố tôi không thể làm gì tôi nữa. Nhưng mà phải làm sao đây, tôi trót thích anh ấy mất rồi.
– Nếu thế thì cô càng không nên lôi tôi vào vụ này chứ? Chỉ cần tôi không biết anh ấy còn sống, cô có thể yên tâm mà độc chiếm anh ấy.
Kiều Chi bật cười, cứ như thể vừa nghe được ý kiến của một đứa trẻ con. Đan bị giễu cợt ra mặt nên tức lắm, chỉ có điều cô chẳng thể làm gì Kiều Chi. Cô cũng biết, với cái tư duy cục mịch của mình thì chẳng thể nào hiểu được tâm tư sâu xa của cô ta.
– Làm sao có thể? Anh ấy vẫn luôn yêu cô. Anh ấy vẫn luôn đợi khi kết thúc mọi chuyện sẽ quay lại đón cô mà. Nên tôi phải ra tay thôi, phải khiến cô chủ động rời bỏ anh ấy, như thế thì anh ấy mới tuyệt vọng hoàn toàn được.
– Thế thì sao bây giờ cô lại cho tôi lựa chọn?
Danh sách mười vạn câu hỏi vì sao của Đan vẫn chưa kết thúc, Kiều Chi cảm thấy mình sắp biến thành cô giáo đến nơi, đang lên lớp giảng dạy cho Đan cách nhìn thấu tâm lý người ta bằng cách vạch rõ trái tim mình ra cho cô thấy.
– Quả là một mẫu vật sống tận tụy!
Kiều Chi thở dài, kìm nén cái mong muốn đấm cho Đan một cái.
– Cô không nghe thấy sao, anh ấy vẫn luôn yêu cô. Cho nên dù tôi có làm gì đi nữa thì cũng không bao giờ có được anh ấy.
Kiều Chi nhún vai nói, trong đầu chầm chậm tua lại những lời lẽ lạnh nhạt mà Vũ đã nói với mình, từng câu từng chữ giống như mũi dao chọc ngoáy vào tim, đào thành một cái hố sâu hoắm.
– Sao nào, giờ cô cũng biết mọi chuyện rồi. Tôi không nỡ từ bỏ anh ấy, nên quyết định là ở cô đấy.
Kiều Chi mở túi xách, lấy ra điện thoại của mình đưa cho Đan. Đan không cầm, cô vẫn nửa tin nửa không, ngờ vực nhìn Kiều Chi.
– Trong này có đoạn ghi âm cuộc nói chuyện của tôi và bố tôi. Chỉ cần cô mang cái này đi tố cáo, ông ấy sẽ bị bắt vì tội tranh đoạt tài sản.
Đan trố mắt nhìn Kiều Chi như nhìn một kẻ điên. Cô ta sao có thể tỉnh bơ mà nói về việc bỏ tù bố mình như thế chứ?
– Đừng nhìn tôi như thế. Tôi không tống ông ấy vào tù vì tư thù cá nhân. Ông ấy phải trả giá cho những sai lầm.
Đồng hồ trong phòng cũng điểm mười một tiếng chuông. Kiều Chi không còn thời gian để nói chuyện với Đan nữa, đã đến lúc cô ta phải bước ra lễ đường.
– Nếu cô không làm gì cả, tôi và Vũ sẽ thật sự kết hôn. Lúc đó tôi sẽ không buông tay khỏi anh ấy đâu.
Kiều Chi vỗ vai Đan rồi ôm chiếc váy nặng trịch, rời khỏi phòng chờ cô dâu.
Đan bần thần một hồi lâu, chiếc điện thoại trong tay cô cũng trở nên nặng nề như một cục sắt. Cô run run mở phần ghi âm ra, nghe hết đoạn hội thoại trong đó.
Kiều Chi không lừa cô.
Thật ra Vũ cũng không lừa cô.
Hai người họ chỉ không nói ra toàn bộ sự thật mà thôi.
Đan hít sâu một hơi, cô quyết định gom góp chút niềm tin cuối cùng của mình, đặt vào Vũ và Kiều Chi một lần nữa.
Sau khi đưa điện thoại của Kiều Chi cho Chúc, dặn dò Chúc hãy tìm đội trưởng Minh, Đan quyết định sẽ xông vào đám cưới. Qua khe cửa của hội trường, cô nín thở theo dõi mọi tình huống, chờ đến một thời cơ thích hợp để xuất hiện.
Tiếng của MC bữa tiệc vang lên oang oang, hỏi cứ như đùa.
– Có ai muốn phản đối đám cưới này không nhỉ?
Mọi người ở dưới cười rộ lên. Ngay lúc này, Đan cảm giác được Kiều Chi đang nhìn mình, cô ta còn nháy mắt với cô một cái. Kiều Chi còn khích lệ cô nữa chứ.
Tại sao có một chuyện cỏn con này mà cô không làm nổi? Ngay cả Kiều Chi cũng dũng cảm đến vậy, sẵn sàng biến mình thành trò cười cho người khác, sẵn sàng từ bỏ tình yêu không thuộc về mình, thế thì cô còn sợ hãi cái gì đây?
Đan hạ quyết tâm, đạp mở cửa lớn, cánh cửa đập vào hai bên tường cái rầm. Cô đứng giữa lễ đường đầy hoa lộng lẫy xinh đẹp, dõng dạc hô lên một tiếng thật to.
– Tôi phản đối!
Nói rồi, cô hùng hổ bước vào lễ đường, thẳng tiến tới trước mặt Vũ. Giữa con mắt kinh ngạc của tất cả khách khứa trong phòng, cô nhón chân lên, hôn vào môi anh.
Toàn bộ hội trường trở nên hỗn loạn. Khách khứa được dịp chứng kiến một vụ cướp rể trắng trợn nhất từ trước đến nay. Mà cô dâu lúc này, Kiều Chi, cũng tiến lên một bước, tháo cái nhẫn cưới vừa được trao ra, ném xuống sàn.
– Tôi cũng phản đối.
Bố của Kiều Chi nổi điên, ông ta định gọi mấy tay bảo vệ tới đuổi Đan, nhưng Kiều Chi đã xông lên chặn trước mặt họ.
Đan rời khỏi cái hôn dài mang đầy tính uy hiếp đối với Vũ, thấy anh đang chết trân nhìn mình. Hai tay cô vẫn đang ôm lấy gương mặt anh, buộc anh phải nhìn mình.
– Thế là đủ rồi. Cuộc chiến của anh sẽ chấm dứt ở đây. Từ giờ anh có thể yên tâm được rồi.
Vũ ngỡ ngàng một hồi lâu, chợt hiểu được những chuyện đang diễn ra ở đây. Anh vòng tay ra ôm lấy eo Đan, kéo sát cô về phía mình, cúi đầu định hôn cô. Đan nghiêng mặt tránh đi.
– Em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu nhé. Anh cứ từ từ mà giải thích mọi chuyện cho rõ ràng đi.
Vũ bật cười, gật đầu rồi dụi mình vào vai cô. Đan vỗ về anh, cảm thấy Vũ lúc này giống hệt con chó xù to lớn đang nũng nịu với mình.
– Cảm ơn em đã cho anh cơ hội. Anh sẽ từ từ nói hết với em. Đến lúc đấy em phải tha cho anh đấy.
Vũ mè nheo, đôi co với Đan. Trong chớp mắt, cô chợt cảm thấy cuộc sống cũ của họ đã quay trở lại rồi.
Dù Vũ là ai, xuất thân thế nào cũng không còn quan trọng nữa, vì cuối cùng thì anh cũng vẫn là anh, là người mà cô yêu.
Chỉ cần hai người còn tin tưởng nhau, chẳng điều gì có thể chia cắt tình cảm của họ nữa. Kể cả là tương lai vô định với những điều không tưởng, hay là cái chết đáng sợ, chấm dứt cuộc đời con người.
– Hết –
[yeni-source src=”http://thoidaiplus.suckhoedoisong.vn/nguoi-tinh-da-chet-phan-cuoi-d287285.html” alt_src=”” name=””]