Đan dè dặt cầm lấy hai tay của anh, vén ống tay áo lên một chút. Tay phải của Vũ không có vết sẹo, không có hình xăm, tay trái cũng chẳng có cái vòng nào.
Đan bị bạn canh giữ trong nhà, cô tìm cách trốn ra và đến kho dữ liệu của công ty để lấy trộm hồ sơ về Việt. Tại đây, Đan tình cờ nhìn thấy cuộc gặp gỡ lén lút của đội trưởng Minh với một người bí ấn, và đụng độ một người lạ mặt khi đang tìm cách trộm đồ trong nhà kho. Anh ta giúp cô thoát khỏi tai nạn nhỏ, rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Diễn biến tiếp theo sẽ ra sao? Mời các bạn cùng đón nghe truyện dài kỳ Người tình đã chết qua giọng đọc của MC Lam Giang vào 19h00 các ngày thứ 3-5-7 hàng tuần trên mục Làm vợ – Yeni.
Người tình đã chết (Phần 7) – Bản Audio
Vì mất thời gian nhặt hồ sơ, cô suýt nữa thì để người đàn ông kia chạy mất. Người đàn ông chạy rất nhanh, nháy mắt đã chẳng thấy bóng dáng đâu. Anh có vẻ như rất quen thuộc với công ty của cô, cứ như là đã tới đây cả trăm lần rồi. Cô không rõ người này là ai, nhưng cô nhất định phải tóm được hắn.
Người đàn ông kia tường tận mọi ngã rẽ trong công ty, rất nhanh đã chạy ra khu để xe bằng cửa sau. Đan nhìn theo hướng chạy của hắn, cô chọn đi lối tắt và chặn đầu ngay khi hắn vừa xông ra khỏi cửa.
Ngay khi chạm mặt nhau, Đan chẳng nói chẳng rằng mà vung tay đập vào ngực hắn một cú đau điếng. Người đàn ông không né kịp, ăn một cú đánh mạnh đến mức hắn phải lùi về phía sau mấy bước. Khi hắn còn chưa hoàn hồn, Đan đã nhảy lên lưng hắn, tháo khẩu trang của hắn ra vứt xuống.
– Còn định chạy à? Anh không thoát được đâu! Khai mau, ai bảo anh đến ăn trộm tài liệu của chúng tôi?
Đan gào lên, hai tay vòng ra đằng trước ôm chặt lấy cổ hắn. Ở tư thế này, cô chỉ cần vặn mạnh một cái là đủ để tiễn hắn đi tây thiên.
Người đàn ông không la lối, hắn cũng bám lấy tay cô, dùng hết sức quăng xuống. Đan dù giỏi đến cỡ nào cũng là con gái, cô không chống lại được sức vật của một người đàn ông. Mặc dù hắn không dùng nhiều lực để quẳng cô xuống đất, cánh tay trái vẫn còn bị thương của cô vẫn bị mài xuống mặt đường bê tông, cô đau đến mức cơ mặt nhăn nhúm cả lại.
Người đàn ông dường như không có ý định làm cô bị thương, hắn vội vã buông cô ra. Đan nghiến răng bò dậy, đứng chặn trước mặt hắn. Lúc này cô mới nhìn rõ gương mặt của hắn, lại là gương mặt quen thuộc khiến cô ngỡ ngàng trợn tròn mắt lên.
– Là anh! Anh ở đây làm gì? Anh vào kho dữ liệu của chúng tôi làm gì?
– Không liên quan đến cô.
Vũ không muốn trả lời, anh không muốn dính vào phiền phức nên định tảng lờ Đan và rời đi. Đan bám lấy anh dai như đỉa, vừa chạy theo Vũ đến tận xe của anh, vừa léo nhéo tra hỏi.
– Sao lại không? Đây là công ty của tôi. Anh đã vào kho dữ liệu của công ty tôi mà không được phép. Tôi có trách nhiệm điều tra chuyện này. Này! Anh đứng lại! Anh không thể đi.
Đan lách người vào trước cửa xe, đứng chắn trước mặt Vũ, không cho anh mở cửa. Cô trừng mắt với anh, ra vẻ quyết tâm, rằng dù có chết cô cũng không để anh rời khỏi đây nửa bước nếu anh không thể cho cô một câu trả lời hợp lý.
Vũ đấu mắt với cô một lúc lâu, mắt to trừng mắt nhỏ, rồi anh cũng phải chịu thua. Độ gan lỳ của Đan quả thực là thiên hạ vô địch, không ai thắng nổi.
– Được rồi. Ai bảo tôi đến ăn trộm tài liệu? Tôi có việc nên mới đến.
– Anh là khách hàng cũ, đến công ty tôi làm gì?
Đan khoanh tay trước ngực để mình trông chuyên nghiệp và có phần nguy hiểm, lại lỡ động vào vết thương trên cánh tay trái. Vết bỏng không tính là nặng, nhưng do hoạt động nhiều, da và cơ liên tục bị kéo căng khiến cho nó chưa kịp lành lại thì đã rách toạc. Máu rỉ ra thấm ướt một phần tay áo, trông hơi ghê rợn. Đan hơi nhăn nhó vì đau, cô đành từ bỏ ý định làm mình trông chuyên nghiệp đi.
Vũ nhìn cô với vẻ bất lực, anh đột nhiên nghiêng người kéo mở cửa xe, ấn Đan lên ghế phụ.
– Này! Anh định làm gì? Không trả lời được nên định…
-… Giết người thủ tiêu à? Câu này Đan không thốt lên được, vì Vũ đã nhanh chóng ấn mở hộp đựng đồ trong hộc xe, lôi ra một hộp cứu thương nhỏ.
– Cô bị chảy máu. Không cầm nhanh lại ngất như hôm trước thì phiền đấy.
Vũ nói rồi mở hộp cứu thương, lôi ra thuốc sát trùng và băng gạc.
– Vén tay áo lên.
Anh nhướng mày về phía cánh tay trái của cô. Đan định nói rằng mình sẽ tự làm, cô thấy Vũ có vẻ sẽ không nhượng bộ mình. Tay cô cũng rất đau, vì thế đành hậm hực làm theo lời Vũ yêu cầu. Cô im lặng nhìn Vũ thuần thục lau rửa vết thương. Lúc đổ nước sát trùng ra, anh vừa lau vừa thổi lên phần da bỏng rát.
– Anh đừng thổi, ngứa lắm.
Đan ngượng ngùng, từ trước đến giờ chỉ có Việt là giúp cô làm mấy chuyện này, ngoài ra cô chẳng để ai khác giúp đỡ cả. Lúc nãy cô còn hùng hổ gào thét sắp phun cả ra lửa với người ta, bây giờ lại ngoan ngoãn như con mèo để anh băng bó cho mình. Cô đột nhiên cảm thấy không đúng cho lắm.
Vũ chăm chú bôi thuốc cho cô. Có vẻ như vì đã giúp đỡ người ta mà còn bị càu nhàu nên Vũ khẽ dí cho cô một cái để trả thù. Đan bị dí đau chảy cả nước mắt nhưng không dám kêu, cô không muốn để lộ ra vẻ yếu đuổi của mình.
– Anh đừng đánh trống lảng nhé! – Đan kiếm cớ nói chuyện, không để mình rơi vào tình thế xấu hổ. – Anh còn chưa trả lời tôi đâu.
– Tôi phải điều tra về vụ nổ bánh gato. Người ta muốn làm thịt tôi, chả nhẽ tôi phải để yên? Đội trưởng của cô nói đã bắt được người mang bánh đến rồi, nên tôi tới xem thế nào.
Vũ băng bó cho Đan xong thì rửa tay lại bằng cồn, rồi sắp xếp lại hộp cứu thương. Trong lúc anh đi vòng qua bên kia cửa xe, Đan vội thả ống tay áo xuống, rồi nhoài người sang hỏi tiếp.
– Thế tại sao anh lại xuất hiện ở kho dữ liệu? Anh vào tận đấy làm gì?
Vũ ngồi vào trong xe, cất hộp cứu thương về chỗ cũ.
– Tôi đi nhầm đường.
Đan nhíu mày, đây chắc chắn là nói dối. Anh nhầm đường kiểu gì mà xuống tận kho dữ liệu của công ty, hơn nữa lúc bỏ chạy lại có vẻ như rất sành sỏi đường đi ở đó? Cô rướn tới chộp lấy bàn tay đang chuẩn bị tra chìa khóa vào ổ của Vũ.
– Nói dối! Người lạ không được vào khu đấy, nhân viên chúng tôi cũng không được vào. Anh không thể đi lạc vào tận đấy được!
Đan không bỏ sót một chi tiết nào, lật tẩy lời bịa đặt của Vũ. Vũ lạnh nhạt liếc nhìn bàn tay Đan, khiến cô nhận ra mình đã hành động hơi quá trớn. Mà không phải chỉ một hành động này, lúc nãy đuổi theo anh, hình như cô còn nhảy cả lên cổ anh mà ngồi luôn rồi.
Đan xấu hổ, vội vã rụt tay về, nhưng vẫn không buông tha cho Vũ.
– Anh không trả lời được thì chính là đến ăn trộm!
Vũ thở dài, người gì đâu mà dai như đỉa. Anh nghĩ, cô nên đổi nghề sang hỏi cung hoặc đòi nợ, hơn là đi làm nhân viên bảo vệ, chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền.
– Tôi không ăn trộm. Ngược lại ăn trộm là cô thì đúng hơn. Cô nói nhân viên các cô không được vào, cửa ngoài cũng cần phải quẹt mã thẻ mới có thể mở. Cô đến thẻ còn không có, làm thế nào mà vào được trong kho?
Đan đang hùng hổ tưởng rằng mình nắm thóp được Vũ, lúc này lại im bặt không nói gì nữa. Thì đúng là cô vào ăn trộm tài liệu thật, cô cũng dự định là sẽ trả lại sau khi dùng xong. Dù sao cũng không tổn hại gì đến công ty, như thế không tính là trộm cắp tài sản đâu nhỉ?
Sau khi bị nói trúng tim đen, Đan ngẩn ngơ một lúc lâu, không biết nói gì nữa. Vũ hắng giọng rồi gõ lộc cộc lên cửa xe. Đan đột nhiên nhận ra là mình chẳng còn lý do gì ở đây cả.
– Xin lỗi, anh đừng nói chuyện này cho đội trưởng của tôi.
Đan bắt đầu xuống nước xin xỏ. Lúc nãy cô hổ báo cáo chồn bao nhiêu thì bây giờ lại trông hèn bấy nhiêu.
– Ừ, tôi không nói.
Vũ nhanh chóng đồng ý. Câu trả lời của Vũ đầy vẻ dịu dàng, giống như ngày trước khi Việt còn ở bên cô, anh luôn sảng khoái đồng ý mọi yêu cầu dù bình thường nhất hay quái gở nhất của cô. Quá khứ vụt qua trước mắt khi Đan được nghe thấy câu nói quen thuộc, cô nhất thời lại ngẩn ngơ một lúc lâu, quên cả việc xuống xe.
Đan ngẩn người bao lâu, Vũ chờ cô bấy lâu, lâu đến mức bên ngoài kia, ráng chiều đã đổ xuống, nền trời dần chuyển màu đỏ rực. Vũ cảm thấy không thể tiếp tục chờ được nữa, bèn nghiêng người sang vỗ vai Đan.
Đanh giật mình, nhìn thấy Vũ thì mới nhớ ra hiện thực đau lòng của mình. Việt nào còn ở đây, bên cạnh cô lúc này cũng chỉ là một người xa lạ, mang dáng hình và thanh âm giống anh mà thôi.
– Cô còn việc gì không? Không còn thì mau xuống xe, tôi phải về rồi.
Đan ậm ừ rồi định ra khỏi xe, nhưng chợt nhớ ra điều gì, cô lại ngồi về chỗ cũ. Vũ hơi sửng sốt vì hành động bất ngờ này. Anh còn chưa kịp hỏi thì đã bắt gặp vẻ mặt “có chuyện khó nói” của Đan.
Đan đúng là có vài chuyện muốn hỏi Vũ, bởi vì cô chưa từng thôi nghi ngờ mối quan hệ giữa anh và Việt. Cô đã từng hoài nghi rằng Vũ chính là Việt, hoặc Vũ là anh em của Việt, hoặc giả, chí ít thì Vũ cũng sẽ có liên quan đến cái người xuất hiện ở bệnh viện lúc nửa đêm hôm đó. Cho nên cô muốn kiểm tra.
– Tôi có vài điều muốn hỏi anh…
Đan ngập ngừng, cô nhìn Vũ bằng ánh mắt dò xét. Vũ thì như là đã quá mệt mỏi, anh không muốn kháng cự lại sức tò mò mạnh mẽ của Đan nữa, nên gật đầu, ra ý tiếp nhận những thắc mắc của cô.
– Hôm xảy ra vụ nổ ấy, anh có đến bệnh viện không?
– Tôi đến bệnh viện làm gì? Tôi lại chẳng bị làm sao cả. Cô mong tôi bị thương lắm à, như thế thì công ty cô sẽ phải đến ốm mất thôi.
Vũ trả lời với giọng điệu có phần cợt nhả. Đan ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy mình đã đa nghi hơi nhiều rồi. Dù thế cô vẫn muốn một đáp án chắc chắn, chỉ dựa vào lời nói của Vũ thì cô không tin được.
– Vậy anh có thể, cho tôi mượn xem tay anh một chút không?
Vũ tỏ ra khó hiểu, nhưng rồi vẫn đưa tay cho Đan. Đan dè dặt cầm lấy hai tay của anh, vén ống tay áo lên một chút. Tay phải của Vũ không có vết sẹo, không có hình xăm, tay trái cũng chẳng có cái vòng nào.
Cô lại một lần nữa thất vọng. Đáng ra cô không nên nghĩ ngợi lung tung, không nên hoài nghi những điều hoang đường như thế.
Người này là Vũ, còn Việt của cô đã chết từ năm ngoái rồi.
…
Vũ vẫn chưa trả lời Đan khi cô nghi ngờ anh đi lạc xuống nhà kho chỉ là cái cớ. Liệu rằng Vũ thật sự vô tình đi nhầm đường, hay là anh cố ý? Nếu là cố ý, vì sao anh lại phải giúp Đan? |
[yeni-source src=”http://thoidaiplus.suckhoedoisong.vn/nguoi-tinh-da-chet-phan-7-d285564.html” alt_src=”” name=””]