Đan giật mình đóng bụp cửa lại, Vũ cũng nhanh chóng kéo áo xuống che đi cơ thể mình. Anh lục tục thay đồ rồi gõ cửa mấy tiếng trước khi thò đầu ra khỏi phòng ngủ của Đan.
Sau bữa ăn, Vũ đưa Đan về nhà. Anh mặt dày theo cô lên nhà để uống trà. Trong khoảng thời gian hết sức ngắn ngủi này, Đan nhận ra Vũ có vài điểm bất thường. Anh dường như có vẻ quen thuộc với khu tập thể và nhà cô đến lạ.
Diễn biến tiếp theo sẽ ra sao? Mời các bạn cùng đón nghe truyện dài kỳ Người tình đã chết qua giọng đọc của MC Lam Giang vào 19h00 các ngày thứ 3-5-7 hàng tuần trên mục Làm vợ – Yeni.
Người tình đã chết (Phần 10) – Bản Audio
Đan nắm chặt bộ đồ của Việt trong tay, chất vải nhung mềm mại cọ vào lòng bàn tay mang đến cảm giác hơi ngưa ngứa, giống như một cọng lông vũ đang gãi vào vết thương trong lòng cô. Cô chần chừ một hồi lâu vẫn không thể đưa ra được quyết định.
Vũ ngồi ngoài phòng khách chờ đợi mãi, anh không yên tâm nên lọ mọ chạy tới phòng ngủ. Anh cũng không dám bước vào mà chỉ đứng ở ngoài, gõ mấy tiếng lên cánh cửa để đánh động.
– Cô sao thế? Không tìm thấy đồ hả? Không cần tìm đâu, bây giờ tôi về đây.
Vũ nói, anh vốn nghĩ rằng phụ nữ độc thân thì trong nhà sẽ không có đồ nam nên Đan mới tìm lâu như vậy mà chẳng được gì. Nhưng trái với suy đoán của anh, trong chiếc tủ quần áo ở góc tường chật kín trang phục nam, đủ loại kiểu dáng, nhưng nhiều nhất vẫn là đồ thể thao. Khi Đan quay lại với bộ đồ thể thao trên tay, anh càng sửng sốt hơn.
– Đan chần chừ một chút, cô biết phải mở lời thế nào cả.
Đan biết rằng để quên được Việt, việc đầu tiên cô phải làm là xóa bỏ mọi thứ có hình bóng anh khỏi cuộc sống của mình. Rõ ràng cô nên đưa bộ đồ này cho Vũ, sâu thẳm trong lòng cô lại không nỡ.
– Bộ đồ này là…
Vũ chỉ vào bộ thể thao, nó còn mới nguyên, mác áo vẫn treo lủng liểng ở góc. Nét ngạc nhiên trên mặt anh lúc này giống hệt với Việt trong tưởng tượng của Đan. Ngày mua nó làm món quà sinh nhật cho anh, cô đã nghĩ rằng Việt sẽ ngỡ ngàng và vui sướng lắm, anh sẽ lắp bắp không nên lời mà hỏi cô y như vậy.
Đan vô thức ôm bộ đồ tiến về phía Vũ, cô giở cái áo ra ướm lên người anh. Vừa vặn như in, cũng cực kỳ hợp với dáng vẻ và nước da của anh. Cô bất giác mỉm cười, trong giây lát, cô ngỡ rằng mình đã được gặp lại Việt.
Vũ đột nhiên lùi về phía sau một bước, anh hiểu rằng bộ đồ này không phải mua cho mình, nó là món đồ tặng cho người khác.
– Ấy, không cần đâu. Tôi không thay đồ nữa.
Lời từ chối của Vũ kéo Đan bừng tỉnh khỏi mộng ảo. Cô lại hoang tưởng nữa, thật không tốt chút nào. Đan hơi ngẩn người, rồi quyết định dứt khoát để kết thúc những mơ mộng viển vông của mình.
– Không, tôi không tặng ai nữa. Cho anh đấy.
Đan dúi bộ đồ vào tay Vũ rồi nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng ngủ, cứ như thể chỉ chậm nửa giây thôi Vũ sẽ trả lại nó, và cô sẽ thay đổi ý định. Cô thậm chí còn tiện tay đóng luôn cửa phòng, nhốt Vũ ở trong.
Trong khi Vũ thay đồ, Đan ở bên ngoài dọn dẹp bàn trà, lau sàn nhà và kiếm cho anh một cái túi để đựng đồ bẩn. Đan hoàn thành xong từng ấy việc vẫn chưa thấy Vũ trở ra, cô bồn chồn tới gõ cửa.
– Anh xong chưa đấy? Thay đồ thôi mà chậm thế à?
Đan gọi với vào trong nhưng không nghe thấy tiếng trả lời, cái tính nóng nảy khiến cô không đợi nổi mấy giây mà hé cửa ra nhòm vào trong.
Đập thẳng vào mắt cô là tấm lưng rắn rỏi bị chiếc áo che đi phân nửa, đúng lúc Vũ quay người lại vì nghe thấy tiếng động, anh được dịp khoe thêm tí cơ bụng chắc chắn, và cả một vết sẹo lồi dài ngoằng nằm vắt ngang eo.
Đan giật mình đóng bụp cửa lại, Vũ cũng nhanh chóng kéo áo xuống che đi cơ thể mình. Anh lục tục thay đồ rồi gõ cửa mấy tiếng trước khi thò đầu ra khỏi phòng ngủ của Đan.
– Thay cái đồ thôi mà lâu thế?
Đan càu nhàu, đưa cho Vũ cái túi giấy để anh bỏ quần áo bẩn.
– Xin lỗi, phòng cô đẹp quá, tôi tò mò nên xem chút.
– Tự tiện xem phòng con gái, anh không biết xấu hổ à?
Đan trừng mắt gắt gỏng với anh.
– Tại cô nhốt tôi ở trong mà, tôi có muốn thế đâu.
Vũ cãi nhem nhẻm, giơ hai tay lên đầu hàng. Đan đuối lý quá bèn tìm cách đuổi anh về.
– Đồ lưu manh. Anh cố ý đòi lên nhà tôi để giở trò chứ gì? Tôi nhìn thấy người anh có sẹo nhé, chắc chắn anh chả phải hạng tốt đẹp gì.
Tự nhiên bị mắng oan, Vũ nhăn nhó cãi cự.
– Tôi thiếu gì tiền mà phải ngó ngàng đến cô?
– Thế cái giấu vết giang hồ đấy là gì?
Vũ bĩu môi, ngượng ngùng vỗ nhẹ lên vết sẹo từ bên ngoài áo.
– À thì, tuổi trẻ ngông cuồng. Bây giờ tôi tu chí làm ăn rồi.
Đan liếc nhìn Vũ với vẻ khinh bỉ, nom anh chẳng khác gì một gã giàu xổi ấu trĩ và huênh hoang. Mấy hình ảnh người đàn ông dịu dàng, tốt bụng lúc nãy đều là giả dối hết. Cô đẩy anh ra ngoài cửa.
– Thôi anh đừng bịa nữa. Muộn rồi, về đi. Chúng ta hết duyên hết nợ. Từ nay giang hồ lặng sóng, không hẹn ngày tái ngộ.
Vũ ấm ức bị tống ra khỏi cửa, chẳng thốt lên được lời nào ra hồn. Đan đứng ở ban công nhìn xuống dưới khuôn viên khu tập thể, thấy Vũ đánh xe rời khỏi rồi mới yên tâm thở phào.
Cô dọn dẹp qua loa rồi trở lại phòng ngủ. Vì đã quyết tâm quên đi Việt, nên cô sẽ dọn hết đồ của anh rồi đem đi tặng. Cô lấy hết quần áo của Việt bỏ vào một cái thùng to, gỡ ảnh của anh ở trên tường xuống, ngay cả lọ đường cũng bị vứt vào thùng rác.
Dọn dẹp mất cả buổi tối, khi xong xuôi thì đã gần mười hai giờ đêm. Đan định kéo hết mấy cái thùng ra ngoài cửa để thì chợt nhìn thấy tập hồ sơ của Việt trên bàn.
Cô đã mất bao nhiêu công để lấy được nó, Đan cũng thấy tò mò. Cô nghĩ mình sẽ xem qua một chút, rồi ngày mai đem trả lại vào kho tài liệu của công ty.
Hồ sơ của Việt khá dày, thông tin cá nhân của anh là ngắn nhất, chỉ chiếm một trang. Việt là trẻ mồ côi, mười tám tuổi rời khỏi cô nhi viện, không học đại học mà vào thẳng lớp đào tạo chuyên nghiệp của công ty bảo vệ, làm việc từ đó cho đến tận lúc mất. Tính ra anh cũng phải có hơn mười năm kinh nghiệm làm việc, nhưng lại nhất định không chịu làm đội trưởng. Anh không chịu được khuôn phép của chức vụ ấy.
Mười mấy trang sau là lịch sử nhiệm vụ và thành tích của Việt. Đan đọc không sót một dòng nào, vừa xem vừa tự hào, vừa nhớ lại những nhiệm vụ mà họ cùng làm với nhau, nguy hiểm suýt chết cũng có, mà kỷ niệm ngọt ngào cũng chẳng thiếu.
Mấy trang cuối là thông tin về nhiệm vụ cuối cùng của Việt, có cả hồ sơ bệnh án lúc đó của anh. Trên đó ghi rõ, Việt chết vì bị dao đâm thủng phổi. Đan nhìn chằm chằm vào dòng bệnh án hồi lâu, cảm giác không thể tin nổi, bởi vì cô nhớ rõ ngày hôm đó, khi Minh báo tin tử cho cô, anh ta nói rằng Việt mất máu quá nhiều nên mới không trụ được.
Ký ức kinh hoàng ấy không thể nào xóa nhòa khỏi trí óc cô, Đan chắc chắn mình sẽ không nhớ nhầm.
– Vậy thì chỉ có thể là hồ sơ này ghi sai, hoặc đội trưởng Minh nói dối cô.
Khi đã phát hiện ra một điểm lạ, cô không thể nào cứ như vậy mà bỏ qua. Đan giở mấy trang cuối của hồ sơ, đọc thật kỹ từng chữ, xem kỹ từng bức hình. Trong hồ sơ khám nghiệm có chụp lại hình ảnh của Việt, những vết thương do dao đâm chi chít khắp người, ở ngực, ở bụng, ở eo, chỗ nào cũng có, trông hết sức ghê rợn.
Đan nhìn chằm chằm những bức hình, đột nhiên cảm thấy mấy vết sẹo trông rất quen mắt.
Đồng thời, cô phát hiện ra trên tay của Việt không hề có cái vòng tết bằng dây dù màu đỏ.
Một loạt điểm nghi vấn hiện ra sờ sờ trước mắt, trực giác mách bảo cho cô, rằng cái chết của Việt không đơn giản tí nào. Nếu như hồ sơ bệnh án có người nhúng tay vào thay đổi, vậy thì cái chết của anh không phải tai nạn. Có người dàn xếp chuyện này.
Đan nghiên cứu tập hồ sơ cả đêm, cô cũng lục lọi lại tất cả những liên lạc của Việt, điểm mặt gọi tên từng người anh quen biết. Bạn bè của anh cũng là bạn của cô, trong số những mối quan hệ của Việt, Đan không thể tìm ra được một ai có đủ động cơ giết anh.
Manh mối đột nhiên được tìm thấy khiến Đan có chút bàng hoàng. Cô nhớ lại người đàn ông xuất hiện trong bệnh viện, trên tay có đeo chiếc vòng tết dây dù màu đỏ, làm cô hiểu lầm đó là anh.
– Rốt cuộc người này là ai, sao lại có vòng của Việt trong tay? Đan nhất thời không hiểu nổi.
Cô đi qua đi lại trong phòng suốt cả đêm, săm soi từng nguyên nhân, nghĩ ra đủ mọi tình huống mà vẫn không lý giải được chuyện này. Cô đã định sẽ từ bỏ nhớ nhung, nhưng khi phát hiện ra những vấn đề kỳ lạ về Việt, cô không thể tiếp tục được nữa.
Cô phải điều tra nguyên nhân cái chết của Việt, tra thật rõ ràng, bởi cô không thể để anh chết trong mơ hồ và oan ức. Nếu có thể tra được chân tướng sự việc, có lẽ đó cũng sẽ là giải thoát dành cho cô.
Ngay khi trời sáng, Đan bắt xe đến thẳng công ty. Muốn điều tra việc này thì phải bắt đầu từ lới nói dối của đội trưởng Minh. Lý do vì sao anh ta lại bịa chuyện để lừa gạt cô, người mà hôm qua anh ta lén lút gặp mặt là ai, và còn cả người đàn ông xuất hiện trong bệnh viện đêm đó, Đan cũng phải hỏi cho ra nhẽ.
Cô hùng hổ xông vào công ty trong ánh mắt ngạc nhiên của nhiều người. Họ đều biết cô là nhân viên bảo vệ cấp cao đang được nghỉ phép, thế mà lại xuất hiện ở công ty với vẻ hổ báo như thể sắp ăn thịt người. Ai cũng bụng bảo dạ mà né xa cô ra. Đan thuận lợi vào thẳng phòng làm việc riêng của đội trưởng Minh.
Minh đang sắp xếp lại tài liệu của các nhiệm vụ, vừa thấy Đan xông đến, anh ta đã nhăn trán.
Đan đứng trước mặt anh ta, đập quyển hồ sơ của Việt xuống bàn. Ngón tay gầy nhẳng của cô chỉ thẳng vào dòng bệnh án của Việt.
– Lúc đó anh nói Việt bị mất máu quá nhiều nên mới chết. Trong này lại viết anh ấy bị đâm thủng phổi. Anh nói dối tôi!
Chứng cứ rõ rành rành, đội trưởng Minh lại để ý sai trọng điểm.
– Sao em lại có cái này? Em lấy trộm trong kho dữ liệu à?
Đấy không phải việc quan trọng! Sao anh lại phải nói dối? Mọi chuyện không đơn giản như thế. Anh ấy không phải bị tai nạn khi làm nhiệm vụ, mà là có người muốn giết anh ấy. Anh ấy bị hại chết đúng không?
Đan gào lên, tiếng tra hỏi dồn dập của cô làm náo loạn cả khu văn phòng. Các nhân viên khác bắt đầu đu bám ở ngoài cửa để hóng chuyện.
Đan đã phát hiện ra quá nhiều nghi vấn xung quanh cái chết của người yêu. Đầu tiên là đội trưởng Minh, vì sao anh ta phải nói dối cô chứ? Rốt cuộc thì Việt vì sao mà chết? Liệu rằng có đúng là anh bị giết hại? |
[yeni-source src=”http://thoidaiplus.suckhoedoisong.vn/nguoi-tinh-da-chet-phan-10-d286210.html” alt_src=”” name=””]