Từ một người sợ ô tô, chật vật khi lên ô tô hay loạng choạng khi đi xe máy cho đến khi được chồng “cố tình” cho ô tô, cuộc đời nhà báo Thụy Phạm có một bước ngoặt khá lớn.
Hơn 20 năm qua, cô và bạn đời đã cùng nhau đi khắp thế giới. Những chuyến đi qua Việt Nam, Lào, Thái Lan, Malaysia, Singapore, Ý, Đức, Hà Lan, Pháp… được cô chia sẻ trong cuốn sách Mở rộng bán kính cuộc đời và khẩu hiệu cô yêu thích nhất là của nhà văn John. Steinbeck: “Chúng ta nghĩ chúng ta tạo nên cuộc hành trình, nhưng sự thật là hành trình tạo nên chúng ta. Tôi tưởng tôi đang lái xe, nhưng thực ra chiếc xe đó đang “lái” tôi.
Học lái xe là say ngay
PV: À, việc phụ nữ lái ô tô không phải là chuyện lạ, nhưng với một người đi xe máy mà tay vẫn run và sợ các loại mùi, huống chi là mùi xăng, bạn làm cách nào để vượt qua nỗi sợ hãi? Trở ngại để trở thành “tay lái lụa” như hiện nay là gì?
Nhà báo Thùy Phạm: Những năm 1990, tôi lên ô tô mà không có xe buýt thì chỉ có xe đi làm. Ngồi ở ghế sau, tôi thường uống ngay vài viên thuốc chống say tàu xe, thực chất giống như thuốc ngủ – Sau đó anh ta giả vờ cho đến khi xuống xe. Lúc đó, tôi không hề biết rằng việc ngồi sau vô lăng, làm chủ tay lái, làm chủ đường đi của mình sẽ là một cảm giác hoàn toàn khác.
Chính chiếc xe đã đến với tôi chứ không phải ngược lại. Ngày nhận xe, tôi phải nhờ tài xế của ca sĩ Hồng Nhung lúc đó chở về nhà. Không còn đường quay lại, tôi nhanh chóng đăng ký một khóa học lái xe.
Nhưng lạ thay, khi ngồi sau vô lăng, tập trung học cách điều khiển “chiếc hộp trên 4 bánh”, tôi dần dần phát hiện ra sức hấp dẫn của thế giới 4 bánh đó và chỉ một năm sau tôi đã có thể tự mình làm được điều đó. Lái xe qua Việt Nam. Sau này, khi gặp người quen phàn nàn rằng lái xe khiến tôi say rượu, tôi đã chân thành và nhiệt tình khuyên: “Học lái xe đi, sẽ hết say ngay!” Không bị say xe mà còn nhiều điều thú vị khác sau tay lái”.
* Lần đầu tiên học lái xe, bạn có bao giờ “dọa” người ngồi cạnh mình không?
– Có lẽ là sợ hãi và không chỉ một lần, chỉ là không đến mức “sợ hãi”. Trong cuốn sách, tôi kể câu chuyện khi vợ tôi vừa lấy được bằng lái. Đây chỉ là một câu chuyện hài hước để tránh buồn ngủ khi lái xe nhưng cũng có phần thực tế.
Anh kia kể vợ anh vừa thi đậu bằng lái xe B1, hào hứng dắt “chiếc xe 4 bánh” của mình ra đường. Một lúc sau, anh nhận được điện thoại của vợ và hỏi:
– “Anh ơi, nếu người phía trước nháy đèn bên trái tức là anh ấy sắp rẽ trái và chúng ta phải rẽ phải phải không?”
– Đúng rồi em yêu!
Vài phút sau, vợ anh gọi lại:
– “Anh ơi, nếu người phía trước nháy đèn bên phải tức là anh ta sắp rẽ sang bên phải và chúng ta phải tránh bên trái phải không?”
– “Đúng rồi!”.
Từ khi lái xe, Thúy Phạm không còn bị say xe nữa mà còn “ngán” nhiều điều thú vị khác sau tay lái |
Tôi chưa kịp đặt điện thoại xuống thì điện thoại lại vang lên: “Em ơi, anh chàng phía trước nháy đèn bên trái, đèn bên phải là sao?”
– “Có nghĩa là xe gặp sự cố ngoài ý muốn và đang dừng khẩn cấp hoặc nó báo sẽ đi thẳng và không rẽ sang bên nào.”
– “Thật sao? Nhưng tôi không nghĩ ra được, không biết nên nghiêng về bên nào.”
– “Vậy cậu xử lý thế nào?”
– “Ừ, vì không biết tránh bên nào nên đã đâm thẳng vào mông hắn!”
Với những người mới lái xe, vấn đề thường không nằm ở kỹ năng điều khiển vô lăng mà nằm ở việc phán đoán và xử lý các tình huống thực tế. Những điều này chỉ có khi có nhiều kinh nghiệm hoặc học hỏi từ những người có nhiều kinh nghiệm và học hỏi trên đường đi mỗi ngày.
Năm đầu tiên tôi có bằng lái xe, khi quyết định lái xe xuyên Việt, tôi phải nhờ tài xế chuyên nghiệp ngồi ở ghế phụ. Những gì học được đã giúp tôi hoàn toàn làm chủ được chuyến trở về. Sau này, lần đầu tiên thuê xe tự lái ở Đức, rồi thuê xe tay phải ở Anh, trước khi bắt đầu một hành trình dài, tôi dành nửa đến một ngày “tập luyện” để làm quen với xe, luật pháp. , và văn hóa. Lái xe với tài xế địa phương.
Vẫn là những bài học đầu tiên nhưng không bao giờ thừa. Tôi không ngại “làm kinh hoàng” người đi cùng, nhưng càng lái xe, hiểu biết nhiều, trải nghiệm nhiều, tôi càng thấy rõ những hạn chế của bản thân. Công việc của tôi là mở rộng giới hạn đó.
Mọi người đều cần có một người bạn đồng hành
* Cô viết “đừng lái xe một mình”, thậm chí có lần đi du lịch một mình cô còn tự nhủ trong suốt hành trình. Tại sao lại có nhu cầu nói chuyện như vậy?
– Tôi nghĩ liên hệ, chia sẻ là nhu cầu thiết yếu của con người nói chung. Một câu chuyện bên lề, tất nhiên liên quan đến việc lái xe, nhưng không phải tôi lái xe mà tôi quan sát thấy một tài xế xe buýt ở Kyoto.
Đi xe buýt ở Nhật bạn sẽ thấy tài xế vừa bán vé vừa kiểm tra vé, không giống như xe buýt của chúng ta – ngoài tài xế còn có tài xế xe buýt. Và ở Kyoto, tài xế cũng là phát thanh viên. Mọi người đều đeo một chiếc micro nhỏ. Hành khách lên xe và tài xế chào đón họ. Hành khách xuống xe và tài xế cảm ơn họ. Đường đông quá, tài xế thông báo. Khi gặp đường xấu, ổ gà, tài xế cũng thông báo, thậm chí bày tỏ cảm xúc.
Lần đầu tiên đi xe buýt ở Nhật Bản, tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy điều đó. Tôi cứ thắc mắc, Nhật Bản là quốc gia tự động hóa hàng đầu thế giới, tại sao lại không lắp hệ thống thông tin tự động trên ô tô thay vì bắt người lái phải làm nhiều việc hơn? Nhưng sau nhiều ngày quan sát, tôi nhận ra điều kỳ diệu lớn lao trong chiếc micro nhỏ của người tài xế xe buýt ở Kyoto.
Hãy tưởng tượng, một người lái xe làm việc 8 tiếng mỗi ngày không khác gì một cỗ máy ngồi sau tay lái nếu anh ta không nói hoặc nói được tiếng người. Hãy tưởng tượng hành khách đi xe buýt với lộ trình được cài đặt sẵn, với những thông báo được cài đặt sẵn, chỉ có thông tin nhưng hoàn toàn vô cảm…
Vì vậy với tôi, dù những chiếc ô tô mới ngày nay và trong tương lai gần đều được trang bị đầy đủ các công nghệ hỗ trợ thông minh, trong đó có khả năng “nói chuyện” nhưng bạn hoàn toàn có thể lái xe một mình. Không cần phải lo lắng về quãng đường xa nhưng có ít nhất một người bạn đồng hành, một người bạn tâm giao, một người chia sẻ những trải nghiệm, cảm xúc thực tế trên đường đi chắc chắn sẽ thú vị hơn rất nhiều.
Phụ nữ vẫn nửa đùa nửa thật bảo nhau rằng một chuyến du lịch hoàn hảo luôn cần có một nhiếp ảnh gia tận tâm – người sẽ ghi lại những khoảnh khắc “check in” để chúng ta… nuôi Facebook!
* Nhạc sĩ Dương Thụ – người đã tặng cô chiếc ô tô đầu tiên, người luôn ngồi cạnh cô trên xe – cô là người bạn đồng hành như thế nào, dễ chịu và đáng yêu?
– Không “thoải mái” lắm. Tôi từng kể về câu chuyện “làm thịt bò trên ô tô” ở những gia đình mà một người vợ lái xe, người kia ngồi cạnh. Nó phổ biến đến mức thế giới thậm chí đã thực hiện một nghiên cứu về chủ đề này và đưa ra kết quả như sau: Kết quả có ít nhất 75% các cặp đôi lên tiếng và tranh cãi khi lái xe. Tất nhiên gia đình tôi cũng không ngoại lệ. Cách giải quyết… nằm trong phần “Cãi nhau không để hổ biết” trong cuốn sách của tôi. Qua phần “dễ lao” này, có lẽ ai đó không hề e ngại khi bước lên chiếc xe do tôi điều khiển, ngay từ ngày đầu tiên tôi có bằng lái xe. Nói đùa đó chính là người đã ngây thơ tin tưởng tôi ngồi sau tay lái với câu nói “Tôi dám lái xe,
Điều đó giúp tôi trở nên tự tin và chủ động hơn. Nhưng anh cũng là người thường xuyên nhắc nhở tôi khi tôi quá “hưng phấn” và không giữ được sự tập trung, tỉnh táo cần thiết khi lái xe.
* Cả anh và cô đều cùng chung niềm tin: “Hãy đi để sống”, “Nếu trên trái đất này có nơi nào tôi có thể đi được thì tôi sẵn sàng đi”. Đó là một triết lý sống thú vị, bạn có thể chia sẻ thêm một chút về góc nhìn này được không?
– Không biết người khác có thấy thú vị không, vì có một người bạn của tôi, ngược lại, luôn cảm thấy như ở nhà là đủ, lên mạng tìm thì biết cả thế giới, nhưng đúng là biết nhiều người. nhiều thứ, nhiều câu chuyện hơn. I. Đến với chúng tôi không phải để BIẾT mà để SỐNG. Giống như khi thuê xe tự lái qua nhiều nước châu Âu, tôi hầu như không “check-in” những địa điểm du lịch nổi tiếng, không đi tour để nghe thông tin lịch sử, nguồn gốc các di tích…
Thay vào đó, chúng tôi thích thuê một căn nhà airbnb, nơi chúng tôi có thể chia sẻ không gian sống với người dân địa phương, nghe nhạc, xem biểu diễn cùng họ, trải nghiệm các hoạt động thường ngày của người dân địa phương… Trải nghiệm văn hóa Sống như thế này (bao gồm nhiều xung đột do khác biệt) , từ đó tôi học được cách sống chung) cho phép tôi sống một cuộc sống rộng rãi hơn cuộc sống bình thường của mình.
Sau 1 năm làm quen với chiếc xe 4 bánh đầu tiên, nhà báo Thụy Phạm đã có thể lái xe xuyên Việt. |
“Không bán xăng cho phụ nữ” – lỗi thời quá rồi!
* Sở hữu một chiếc ô tô, như con ngựa quen đi đường dài, bạn học được gì từ việc cầm lái?
– Rất nhiều. Trước khi hầu như ngày nào cũng ngồi sau vô lăng (từ năm 2000), rồi trở thành một trong những nữ nhà báo đầu tiên phụ trách chuyên mục “Ô tô” trên một tờ báo (từ năm 2003) rồi đi du lịch những ngày dài thú vị xuyên Việt, qua Lào, xuyên Việt. Châu Âu, tôi là người… cực kỳ sợ bước vào ô tô.
“Nhiều bạn bè thường trêu Thủy nói nhiều khi lái xe vì không hiểu cô ấy đam mê và hào hứng thế nào khi lái xe. Ở đời thường, cô ấy không nói nhiều. Vô lăng của cô ấy giống như một cây đàn guitar, một bản nhạc đối với tôi. .” Nhạc sĩ Dương Thụ |
Tôi phải trích dẫn một câu nói “đâm vào trái tim tôi” trong cuốn sách của John Steinbeck: “Chúng ta nghĩ chúng ta tạo nên cuộc hành trình, nhưng thực tế hành trình tạo nên chúng ta. Chúng ta tưởng mình đang lái xe, nhưng thực ra chiếc xe đang “lái” chúng ta .
Để có thể thành thạo kỹ năng điều khiển một cỗ máy kết hợp hoàn hảo giữa thiết kế cơ khí chính xác và những công nghệ tiên tiến hàng đầu, trong đó có trí thông minh, có thể tăng tốc từ vị trí xuất phát lên 100 km/h chỉ trong vài giây, bạn không thể bỏ qua và không thể bỏ qua. giúp đỡ nhưng “cập nhật” chính mình.
Để an toàn cho bản thân và những người xung quanh, bạn không chỉ cần nắm vững luật (giao thông) mà còn phải hiểu rõ văn hóa, thói quen đi lại của những nơi mình ghé thăm. Làm chủ tốc độ là một kỹ năng tuyệt vời – biết khi nào nhanh, khi nào chậm, khi nào đứng yên; Biết quan sát từ xa và phán đoán tình huống; vừa quyết đoán vừa linh hoạt. Bình tĩnh, điềm tĩnh và thận trọng cũng là những đức tính mà chiếc xe dạy chúng ta hàng ngày…
Hơn hết, việc sở hữu một chiếc ô tô mang lại cho tôi sự chủ động, tự do cũng như niềm đam mê khám phá cuộc sống và con người xung quanh, điều này cũng rất gần gũi với sự nghiệp của tôi.
* Với ma trận cho thuê xe tự lái ở Châu Âu, có vẻ như bạn đã trở thành một du khách có kinh nghiệm lái xe ô tô rồi phải không?
– Đúng là trải nghiệm nhiều sẽ nhanh chóng mang lại cho bạn nhiều trải nghiệm nhưng nó không bao giờ trọn vẹn. Mình vẫn có thể mắc lỗi, vẫn có lúc bị phạt… Chỉ là những lỗi lầm đó, những sự cố đó không làm chúng ta sợ hãi, buông tay mà luôn xem chúng là những bài học mới mà chúng ta cần. Tiếp tục học tập, tiếp tục vượt qua các kỳ thi.
* 7 chuyến, dài nhất là 28 ngày với khoảng 6.000km là những con số thực sự ấn tượng. Nhưng ngoài cảnh đẹp, trải nghiệm đường đi, văn hóa nơi đến, liệu còn có thêm bài học nào về sinh tồn?
– Đúng. Tôi luôn nhớ những lần tôi lái xe trên đường cao tốc không giới hạn tốc độ ở Đức. Nếu không nắm vững luật và nắm vững các kỹ năng lái xe tốc độ cao như giữ làn, chuyển làn, vượt, thoát làn… thì có thể bạn sẽ không “an toàn” để… nộp phạt. Đó là hiện thực và cũng là ẩn dụ cho tôi về bài học sinh tồn cả trên đường nhựa lẫn trong cuộc sống.
* Bạn thấy nữ tài xế nào ấn tượng nhất?
– Hiện tại ở Việt Nam có rất nhiều nữ tài xế mà tôi ngưỡng mộ. Có những tay đua nữ trên đường đua chuyên nghiệp quốc tế. Có những tay đua nữ tham gia các cuộc thi lái xe địa hình, nơi chỉ có nam giới mới được thi đấu. Tôi có một người bạn gái lái xe tải đường dài. Có rất nhiều nữ tài xế đã tiến xa hơn tôi rất nhiều, chỉ là họ chưa viết sách về điều đó thôi. Tôi cho rằng quan điểm “Không bán xăng cho phụ nữ” đã quá lỗi thời. Đó là một trò đùa, bởi vì ngày nay ô tô không chỉ chạy bằng xăng. Anh không bán xăng cho tôi thì tôi cắm sạc!
Với nhà báo Thụy Phạm, việc ngồi sau tay lái, làm chủ tay lái, làm chủ con đường của riêng mình sẽ là một cảm giác hoàn toàn khác. |
* Trên đường ( Trên đường của Jack Kerouac), Du hành cùng Charley tìm kiếm nước Mỹ ( Tôi, Charley và Hành trình đến Mỹ của John Steinbeck) là hai cuốn sách mà tôi thích và tiếc nuối vì ở Việt Nam chưa có ai viết những cuốn sách như cái này. du ký, làm nên bản đồ văn học vĩ đại trên khắp Việt Nam. Nếu vậy thì tại sao người đó lại không phải là bạn?
– Như tôi đã nói, đó là hạn chế của riêng tôi mà tôi có thể liệt kê ra vô số lý do nghe có vẻ rất hợp lý. Trong cuốn sách du lịch mà tôi vô cùng yêu thích – Du lịch cùng Charley tìm kiếm nước Mỹ – tác giả kể về rất nhiều người ông gặp trên hành trình của mình bày tỏ mong muốn được bước ra khỏi cuộc sống quen thuộc cũ để lên xe cùng ông. Nhưng rồi ngày hôm sau, vẫn chỉ có anh và chú chó nhỏ Charley lên đường…
Nhưng ai biết được, có thể có người đang làm việc này mà bạn và tôi không biết. Và ai biết được, một ngày đẹp trời, tôi cũng có thể…
* Cuối cùng, anh có lời khuyên nào dành cho những phụ nữ cũng muốn “lang thang” trên đường nhưng lại ngại lái xe?
– Hãy mua và đọc ngay cuốn Mở rộng bán kính cuộc đời bạn, bạn sẽ thích lái xe ngay!
* Cảm ơn bạn đã chia sẻ.
Nhà báo Thụy Phạm sinh năm 1971, nguyên Phó Tổng biên tập báo Thể thao và Văn hóa. Niềm đam mê ngồi sau tay lái đã khiến cô chuyển từ một nhà văn văn hóa, giải trí nổi tiếng sang thể thao và ô tô, trở thành nữ nhà báo hiếm hoi trong lĩnh vực này. Kinh nghiệm và bản lĩnh giúp Thùy Phạm trở thành cái tên được các hãng xe lớn tại Việt Nam tin tưởng lái thử mỗi khi có dòng xe mới ra mắt. Cô cũng là người sáng lập và điều hành Câu lạc bộ Phụ nữ và Xe hơi, Câu lạc bộ Ladycar trong nhiều năm. |
CODET HÀ NỘI (thực hiện)
Ảnh do nhân vật cung cấp
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/nha-bao-thuy-pham-di-khong-phai-de-biet-ma-de-song-a1500501.html ” name=””]