Trong tôi, phở đã thành ký ức chẳng thể quên của một lần đặt chân đến TP.HCM.
Phở tại một quán ở quận 12, TP.HCM – Ảnh minh họa: NGỌC ĐÔNG
20 năm trước, ở vùng quê nơi tôi sinh sống có đứa nào được ăn phở lần nào đâu. Đơn giản vì ngày đó chưa ai bán, mà có bán e là không có tiền để mua. Những đứa trẻ nông thôn hằng ngày được ăn cơm với cá đã là may mắn lắm rồi, có khi không có tiền mua đồ ăn nên ăn cơm với mắm thôi.
Tôi nghe người lớn bảo nhau phở chỉ dành cho người giàu. Món đó có thịt bò ăn bổ cho sức khỏe lắm, nhất là những người có cơ thể ốm yếu.
Tôi nghe mà thèm quá chừng, vì tôi cũng ốm yếu mà chưa bao giờ biết mùi phở. Lòng trẻ thơ chỉ biết lặng lẽ nuốt cơn thèm rồi ấp ủ ước mơ thôi.
Tôi không ngờ cái ngày mình mong ước được ăn phở đến nhanh thật bất ngờ, mà lại là phở ở Sài Gòn mới sang chứ.
Mùa hè năm tám tuổi tôi có chuyến đi vào TP.HCM cùng ba. Chuyến đi không báo trước và chẳng ao ước bao giờ. Tôi đi khám bệnh vì không hiểu sao cứ ngày càng ốm yếu dần.
Lần đầu tiên đặt chân đến TP.HCM, thế giới xung quanh tôi bỗng như khác lạ một cách diệu kỳ. Không còn những mái nhà nghèo lợp ngói, không thấy ruộng đồng gì cả. Tất cả đều thay bằng những tòa nhà cao, những khu vui chơi sôi động và đặc biệt là những hàng quán bày bán đủ thứ ngon lạ hai bên đường.
Tôi đang lạc hồn say đắm bỗng ba vỗ vai một cái làm tôi giật mình. Ba nắm tay tôi: “Đói bụng quá. Hai cha con mình kiếm thứ gì ăn đi”.
Hai cha con vừa xuống xe buổi sớm, bụng còn đói meo. Khi nghe ba nói đến ăn, tôi mừng vui lắm. Vừa đi ba vừa hỏi ý kiến tôi: “Giờ con muốn ăn món gì nào?”. Tôi không ngần ngại nói thật to: “Con muốn ăn phở bò”.
Vậy là hai cha con vào quán gọi hai tô. Chao ôi, cái món thượng hạng tôi thèm đêm thèm ngày đã hiện ra trước mắt rồi đây. Hơi nóng thật nóng, hơi cay thật cay. Nhưng ăn như thế mới ngon và ấm bụng.
Tôi đưa từng đũa bánh phở trắng mịn, từng lát thịt bò vào miệng mà ngấu nghiến. Chốc chốc húp nước lèo ngọt thanh mới càng thêm sung sướng. Hít hà hơi cay buổi sớm mà sảng khoái gì đâu.
Ăn rồi húp, húp rồi ăn. Tôi tranh thủ từng giây như thể nếu chậm một chút thôi không biết chừng con ruồi bay lờn vờn trước mặt sẽ ăn lấy tô phở của tôi.
Dường như ba cũng đồng tình như thế nên ba ăn tốc độ nhanh không kém gì. Chưa đầy mười phút, cả hai tô sạch trơn không còn chút nước.
Bụng đã no, lòng đã mãn nguyện. Tiền đâu trả thôi nào. Lúc ba trả, tôi không biết bao nhiêu nên khi ra khỏi quán tôi khẽ hỏi: “Hồi nãy hai tô bao nhiêu vậy ba?”. Ba bảo: “40.000 đồng đó con”.
Tôi không biết rẻ hay mắc, tự nhiên nghe ba nói tôi chép miệng tiếc hùi hụi: “Vậy là hai cha con ăn bữa sáng hết 5kg gạo ở quê rồi”.
Rồi ba xoa đầu tôi: “Kệ. Một đời ta, 30 đời nó. Lâu lâu mới ăn chứ có đâu ăn hoài. Ăn một lần cho biết để không tiếc ngày sau”.
Bây giờ, sau 20 năm ngẫm nghĩ lại lời ba, tôi thấy đúng thật. Nếu ngày đó tiếc tiền thì biết chừng nào mới nếm mùi phở Sài Gòn.
Từ đó đến nay, tôi và ba chưa lần thứ hai trở lại quán cũ năm xưa – cái quán vỉa hè chiêu đãi hai người dân quê một lớn một nhỏ món ăn ngon nhất hạng, để rồi cái hương vị ấy đọng nơi ký ức nhớ mãi trong đời.
[yeni-source src=”” alt_src=”https://kenh14.vn/nho-hoai-to-pho-o-tphcm-20221102092402571.chn” name=””]