Dưa chua là loại trái cây mang lại cảm giác thích thú bất tận khi ăn. Ăn cho no miệng mà lòng vẫn thèm.
Mười chín tức là xuân đang cuối mùa, hè sắp sang – Ảnh: Ngọc Linh |
Sáng nay cô ấy hẹn cà phê, khi đi, cô ấy lấy trong cốp xe một túi trái cây nhỏ đặt vào tay tôi. Thật ngạc nhiên! Thật dễ dàng để đi mười năm mà không ăn trái cây này. Chị khoe: “Cả năm bận rộn, đi sớm về muộn, không biết mẹ trồng cây này từ bao giờ mà giờ sai trĩu quả. Nhà giữa phố có thể trồng cây, ai đi qua cũng ghé mắt nhìn, thú vị lắm. Nhìn những trái đỏ mọng mọng nước, phủ đầy lớp phấn trắng li ti, bỗng thấy thèm thuồng cả miệng.
Ấn tượng của tôi về mùa vải chín không phải là niềm tự hào vì có một cây tươi tốt mà là những lần bạn mang về “chẵn”, từ lúc quả còn xanh, chua gắt cho đến khi chuyển sang màu vàng cam, rồi chín đỏ au, chỉ để “hối lộ” để mượn tập bài tập, hay nhờ chăm sóc đàn gia súc để bạn được đánh bóng, đá bóng… Thật là một khoảnh khắc thú vị khi bạn nhìn thấy những chú chim chào hỏi và ăn quanh gốc cây. Chúng chỉ mổ quả mọng cho nước bắn tung tóe rồi kiêu hãnh bay đi nên tất nhiên những đứa trẻ hái ăn sẽ không bị ai trách mắng.
Biết nhà bạn có cây bồ công anh, biết thời điểm ra hoa là vào một ngày mưa xuân se lạnh, bọn trẻ rủ nhau học nhóm, sáng tối thường đến chơi. Có bữa vừa ăn xong đã tràn ra ngoài, nhà bạn còn đang tất bật gánh rau để sáng mai đi chợ. Vì vậy, những đứa trẻ lăn vào để giúp đỡ. Mẹ bạn có nghề làm bánh, nào bánh cuốn, bánh cam, chả giò… Hằng ngày, khi thấy mẹ vẫn loay hoay xay bột, mọi người ngồi quay cối xay. Đi học nhóm là cái cớ để chơi, là để “kiếm lời” để khi con chín mẹ sẽ cho con ăn hào phóng, gói to túi nhỏ mang về cho cả nhà.
Dưa chua là loại trái cây mang lại cảm giác thích thú bất tận khi ăn. Ăn cho no miệng mà lòng vẫn thèm. Xưa nó là thứ quà quê, chỉ có ở quê. Ăn là phải mặc quần áo có độ nhám, để khi vò vào vải, các hạt phấn nhỏ rơi ra nhanh, bóng và mềm thì mới đạt tiêu chuẩn. Ăn nó là phải có một nắm muối giã nhỏ với ớt cay hoặc một gói bột canh trong một gói mì ăn liền. Một tay mài đũng quần, một tay nắm muối, ăn đến đau răng mới thôi.Ăn xong còn tiếc chỗ còn sót muối trong lòng bàn tay, có người còn dùng lưỡi liếm sạch.
Đã bao lần trong những ngày thơ ấu tôi ngước nhìn cây trúc đào chín mọng. Từng quả bóng lấp lánh như những tia lửa gọi mời. Mười chín có nghĩa là mùa xuân đang cuối mùa, mùa hạ sắp đến. Dường như sự căng mọng, tròn trịa và đỏ mọng của trái cây có thể khiến người ta hài lòng. Màu sắc tươi tắn, vị chua thanh thanh xen lẫn ngọt ngào, phút thưởng thức trái chín là lúc người ta nhẹ nhàng sống chậm lại; Vì ham ăn mà ăn nhanh nên chỉ vài quả đã bị chê rồi. Nhấp từng ngụm chậm rãi nhưng vị chua dịu đến tận răng, chỉ khi đó vị ngọt hấp dẫn mới đọng lại trên đầu lưỡi đánh thức các giác quan cùng chuỗi ký ức xa xăm.
Thứ trái cây bình dị ấy, theo năm tháng, phai nhạt dần hương vị ban đầu. Người ta nghiên cứu, lai tạo để ngọt hơn, ít phấn hơn… Thứ “kiêu hãnh” len lỏi giữa lòng thành phố vừa dân dã, mộc mạc lại có hình thức lạ mắt nên được nhiều người ưa chuộng. Người ta bảo, không nhanh thưởng thức thì hết mùa, phải đợi sang năm mới có. Đường phố vì những “ngọn lửa” nhỏ bé ấy cũng trở nên tấp nập hơn. Nhìn đám người trưởng thành hòa mình trong dòng người tấp nập, tôi như thấy được cả hình bóng quê hương, thấy bạn bè đây đó cười nói…
Mai Đình
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/nhu-dom-lua-rung-rinh-truoc-gio-a1492025.html” name=””]