Đúng là món canh chua cá nấu không có lá măng tây thật buồn và không giống nồi canh của bà ngoại.
Quang hỏi: “Sao con thấy canh chua mẹ nấu mấy ngày nay ngon mà hình như thiếu thiếu gì đó?”. Mẹ nói: “Cha ơi, lá tần bì dày đặc đã bị trơ trụi khi con học lái máy ủi. Con không có gì để nêm, con còn thiếu gì?”.
Đúng rồi, mùi! Nói thật, canh chua cá nấu không lá măng tây thực sự rất buồn và không giống nồi canh của bà ngoại.
Nhắc đến nồi canh này, Quang lại sụt sịt, lại nhớ anh.
Ngày xưa gia đình tôi vẫn làm ruộng. Ông nội tôi luôn dùng 2-3 chiếc trống sau nhà để vớt cá, ốc, trai mà bố mẹ bắt được khi đi đồng. Cá nhà thường được om, ốc, hến thường được xào và ăn cùng với các loại rau mà anh em Quang hái sau giờ học. Thỉnh thoảng, bà nội đổi bữa, nấu một nồi canh chua, không cần gì thêm, chỉ cần canh, cá kho tộ với bát nước mắm, cả nhà Quang có một bữa cơm no nê. Quang thích món canh cá này nhất của bà ngoại. Thông thường, khi chuẩn bị nấu một nồi canh người ta phải cẩn thận rót vào từng chén. Bà chọn cá lóc hoặc cá lăng để nấu vì bà nói hai loại này dùng để nấu canh là ngon nhất. Thực tế, dù nấu 2 hay 4 con cá cho gia đình 6 người, tôi chỉ dùng phần đầu và đuôi để nấu canh, còn phần giữa tôi ướp riêng để hầm.
Nhưng bà tôi nấu cá và cơm rất nhanh. Cá nhà rửa sạch, cắt miếng, ướp và bảo quản riêng. Để nấu canh cá, bạn chỉ cần lấy đầu, đuôi và vài miếng nhỏ gần đuôi cá rồi ướp với chút hạt nêm, muối, đường, hành tím băm, 1 thìa dầu ăn và nửa trái ớt Xiêm. Trước khi nấu canh, phi tỏi cho đến khi vàng và giòn rồi vớt ra bát nhỏ. Cô nhanh chóng thái từng quả khế thành từng lát mỏng, cho vào dầu sôi, đảo nhanh rồi tắt bếp.
Cùng lúc đó, cô đặt nồi cơm điện và quay sang om cá. Cơm đã chín, cá vừa ăn xong, bố mẹ Quang đi đồng về. Lúc đó, bà nội vui vẻ gọi con: “Hãy dọn bàn ngay!” Bé Hải ra sân mời ông nội…”, vừa thổi lửa đun nồi nước dùng cô đã chuẩn bị sẵn trên bếp, sau đó cô đổ khế xào vào, đun sôi. nêm gia vị, đợi nước sôi thì cho cá đã ướp vào, đậy nắp nồi chờ sôi lại rồi rắc lá ngò cắt nhỏ, bạc hà gọt vỏ, cắt chéo, đảo đều rồi rắc tỏi phi thơm lên trên. của nồi canh. Nhiệm vụ duy nhất của Quang là lấy cái giá ra và đặt nồi canh cùng tô lớn vào giữa bàn ăn, ông nội nói khi ăn món này là ăn lẩu kiểu nhà hàng. Cả nhà đã có một cuộc trò chuyện thú vị quanh bàn ăn ngày hôm đó.
Đó là lúc gia đình Quang còn ở Giồng Riềng, tỉnh Kiên Giang. Cha mẹ cậu bé suốt ngày làm ruộng, người chăm sóc Quang và các em là ông bà ngoại. Giống như bao ngôi nhà quanh ruộng lúa, gia đình anh Quang cũng rất nghèo. Lên cấp hai, nhiều bạn bè của Quang đã bỏ học và đi làm ruộng, làm cỏ, trồng lúa thuê. Ở trường cấp 3, các bạn cùng lớp của Quang bỏ học rất nhiều. Hầu hết các cô gái đều lấy chồng Việt kiều hoặc người nước ngoài, nhiều chàng trai vào Sài Gòn kiếm sống… Còn Quang và hai đứa em vẫn tiếp tục chăm chỉ học hành. Cha nói, đời ông đói chữ nên con hãy cố gắng học tập để thay đổi cuộc đời. Để hiện thực hóa ước mơ thay đổi cuộc đời con cái, ngay khi Quang vào lớp 10, ông bà nội đã khuyên bố mẹ em bán hết ruộng vườn ra thành phố để mua nhà để con cái có điều kiện học tập tốt hơn. Bố đã thức trắng nhiều đêm liền, cuối cùng quyết định nghe lời bà ngoại.
Đất ở quê rộng nhưng sau khi bán đi, bố mẹ tôi chỉ mua được mảnh đất nhỏ hơn 100m2 ở ngoại ô TP.HCM. Vì vậy, để hỗ trợ anh em nhà Quang tiếp tục hành trình học chữ, cha làm công nhân xây dựng, mẹ và bà ngoại mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ tại nhà. Rời quê hương, ai cũng tưởng bà ngoại sẽ khóc hết nước mắt. Nhưng rồi cô lại là người bình tĩnh nhất, hướng dẫn mọi người nên mang gì, để lại gì, tặng gì cho hàng xóm đang cần giúp đỡ… Hôm lên xe tải đang di chuyển, Quang nhìn thấy hàng chục chậu nhỏ đựng đầy rau thơm. Sắp xếp riêng biệt trong một hộp các tông lớn. Nội cười nói: “Đó là điều quý giá”. Có hành, tỏi giúp giảm mỏi chân tay cho người nấu ăn dở. Như cây tần bì này hay bó rau ngò om này, nếu không có nó thì nồi canh cá sẽ hỏng mất.”
Tiếng cười của bà vẫn còn văng vẳng đâu đó bên tai Quang, nhưng không, anh hiện là kỹ sư công nghệ thông tin mới nhận việc được vài tháng. Chỉ là bà nội không còn đợi Quang ở bếp gọi anh giúp anh đặt nồi súp lên bàn ăn nữa. Bà đã ra đi mãi mãi sau một cơn bạo bệnh nặng ở tuổi 70.
Chiều nay, nồi canh cá đầy lá, Quang thấy nhớ cả thế giới khao khát. Ăn xong, Quang xắn tay áo ra sân tìm mấy chậu. Anh Quang trồng vài bụi tần bì dày đặc với những chiếc lá mới cho ngôi nhà của mình…
Nguyen Thuy
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/noi-canh-chua-tan-day-la-cua-noi-a1505912.html” name=””]