Tác phẩm của Edward Hopper mang đến cảm giác cấp bách đến nghẹt thở.
Một bức ảnh có bố cục gọn gàng, ít chi tiết và đẹp, tại sao Nighthawks lại khiến nhiều người xem cảm thấy khó chịu? Bí mật nằm ở những chi tiết nhỏ xuất hiện xuyên suốt bức tranh, cùng câu chuyện buồn đằng sau cuộc đời của họa sĩ thiên tài, Edward Hoppe.
Nighthawks sinh vào tháng 1 năm 1942 tại thành phố New York. Bức tranh sơn dầu miêu tả bốn người ngồi trong một quán ăn. Không gian yên tĩnh lạ thường, chỉ có ánh sáng từ những ngọn đèn huỳnh quang đổ bóng xuống góc phố. Thực chất tựa đề tranh Nighthawks cũng là một từ lóng chỉ những người có thói quen hoạt động về đêm.
Bức tranh Nighthawks mô tả 4 người trong một hộp đêm. Ảnh: Viện Nghệ thuật Chicago
Góc phố trong tranh của Hoppe được thu nhỏ đến mức tối thiểu, dường như không có sự sống bên ngoài nhà hàng này. Cửa hàng bên đường tối đen như mực, chỉ có một người thu ngân.
Bố cục của bức tranh hướng mọi ánh nhìn về bốn người trong quán ăn: một người phục vụ, một cặp vợ chồng và một người đàn ông đang quay lưng lại. Họ bị nhốt trong một chiếc lồng kính vô hình, giam hãm, cách ly với người xem. Cánh cửa duy nhất trong quán ăn chỉ là một cánh cửa dẫn vào bếp.
Phóng to bức ảnh này, có thể nhận thấy cả 4 nhân vật đều xuất hiện cách xa nhau đến mức không có bất kỳ tương tác nào với nhau. Người phục vụ không nói chuyện hay giao tiếp bằng mắt với bất kỳ ai, anh ta chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Người đàn ông giấu mặt trên quầy cũng vậy. Một tay cầm ly, tay kia cầm tờ báo gấp lại. Anh ấy không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào.
Cửa hàng bên kia đường trông như bị bỏ hoang lâu lắm rồi. Ảnh: Viện Nghệ thuật Chicago
Người phụ nữ và người đàn ông này không chạm vào nhau hoặc có bất kỳ tương tác nào khác. Ảnh: Viện Nghệ thuật Chicago
Người đàn ông và người phụ nữ ngồi cạnh nhau sẽ khiến nhiều người liên tưởng đến một cặp đôi, nhưng khi phóng to, các nhà phê bình nhận thấy họ thậm chí còn không chạm vào nhau. Tay phải của người đàn ông đang cầm một điếu thuốc chưa cháy, không phải tay của người phụ nữ. Cà phê của anh ta đã nguội trong khi cà phê của người phụ nữ vẫn còn bốc khói. Họ dường như không đến cùng một lúc hoặc có thể đây thậm chí không phải là một cặp.
Edward Hoppe hoàn thành Nighthawks ngay sau cuộc tấn công Trân Châu Cảng làm rung chuyển nước Mỹ. Người ta cảm nhận rõ ràng nỗi thống khổ và nỗi sợ chiến tranh của người Mỹ len lỏi vào tác phẩm này. Bầu không khí dày đặc và ngột ngạt đến nỗi nhiều nhà phê bình thừa nhận họ không thể nhìn vào bức tranh quá lâu.
Họa sĩ cô đơn
Hình ảnh con người, đặc biệt là nam và nữ thường xuyên xuất hiện trong các tác phẩm của Edward Hopper. Hopper luôn miêu tả họ gần gũi về thể chất, ngồi cạnh nhau, nằm cạnh nhau, nhưng lại xa cách về thể chất. Khuôn mặt, cử chỉ không có sự tương tác, họ như lạc vào thế giới nội tâm của chính mình.
“Có thể đó là sự phản chiếu của tôi, hoặc sự cô đơn của tôi. Tôi không biết,” Edward Hopper nói trong một cuộc phỏng vấn.
Họa sĩ sinh năm 1882 luôn là người cô độc. Hopper cao 1,8m khi 12 tuổi và cao gần 2m khi trưởng thành. Anh cảm thấy mình như một gã khổng lồ lạc lõng giữa đám đông, phức tạp, xấu hổ và gặp nhiều khó khăn trong việc giao tiếp xã hội.
Hopper từng vẽ tranh để chế giễu và trả thù vợ sau những lần cãi vã. Ảnh: Hopper Collection Trust
Người nghệ sĩ kiếm sống bằng nghề vẽ tranh minh họa cho tạp chí, nhưng anh ta ghét công việc này. Anh chấp nhận sống bằng thu nhập ít ỏi trong một căn hộ không có nhà vệ sinh chỉ để chuyên tâm vẽ tranh. Mỗi năm, ông hoàn thành 5 bức tranh nhưng vẫn bị người cùng thời ghẻ lạnh, liên tục chứng kiến những đồng nghiệp sáng giá rời bỏ mình.
Hopper kết hôn với họa sĩ Josephine. Cuộc hôn nhân kéo dài 43 năm của ông được mô tả là “cơn ác mộng kéo dài hàng ngày”. Josephine ghen tuông nên không cho chồng gặp người mẫu nữ, cô làm người mẫu trong tất cả các bức tranh của anh. Hai người đã ở bên nhau 24 giờ một ngày, 7 ngày một tuần trong nhiều năm. Họ trở nên tự đề cao, thường xuyên tranh cãi, chửi bới và đánh đập lẫn nhau, điều này đã được ghi lại trong nhật ký vẽ tranh của Edward Hopper.
Một cảnh trong phim Nighthawks. Ảnh: pinimg
Cuộc sống không được thừa nhận và sự cô đơn trong cuộc hôn nhân của chính mình đã là nguồn cảm hứng để Hopper vẽ nên những tác phẩm đỉnh cao. Những bức tranh của ông luôn kể những câu chuyện, chúng trở thành nguồn cảm hứng lớn cho các nhà làm phim sau này. Đặc biệt, dòng phim Noir rất nổi bật ở Hollywood những năm 1950.
Trong đại dịch Covid-19, người ta lại một lần nữa suy ngẫm về sự cô đơn được khắc họa trong các kiệt tác của Edward Hopper. Tranh của anh là vòng tay ấm áp đầy cảm thông dành cho những con người cô đơn, lạc lõng bất cứ lúc nào giữa dòng lịch sử.
[yeni-source src=”” alt_src=”https://kenh14.vn/phong-to-buc-tranh-4-nguoi-trong-1-quan-an-chuyen-gia-thot-len-tranh-nay -khong-the-nhin-lau-20230720121646645.chn” name=””]