Lâu lắm rồi tôi chẳng về nhà, chẳng được nghe tiếng mẹ nhặt khoan sớm tối. Lâu lắm rồi tôi không thấy đôi bàn chân bước nhẹ sớm mai.
Phòng ở của homestay trông ra núi. Buổi sáng, tiếng gà từ nhà bên quang quác làm tôi ngỡ như mình đang ở quê. Tiếng ai đó gọi nhau í ới dậy đi làm. Nắng len vào cửa, hắt thành một vệt dài trên sàn, màu vàng mỏng manh như chăng một lớp voan.
Tôi đã ăn bao nhiêu bữa tiệc sang trọng trong đời… (Ảnh mang tính minh họa – Freepik) |
Sáng thức dậy ngồi nhìn ra núi, tự dưng tôi nhớ căn nhà của mẹ ở vùng đồng bằng. Mẹ luôn dậy từ rất sớm, lúc trời chưa sáng hẳn. Khi dậy, mẹ bước đi rón rén, cố gắng không gây tiếng ồn. Mẹ biết những đứa trẻ của mẹ rất dễ bị đánh thức bởi tiếng động, mẹ cố gắng giữ cho buổi sáng thật yên tĩnh.
Tôi yêu mẹ từ những điều bé nhỏ. Yêu đôi bàn tay gầy, dáng người thanh mảnh, tiếng cười sảng khoái và vang. Yêu nhất là cách mẹ vun vén, chăm lo cho người lớn, người nhỏ trong nhà. Những buổi sáng thức dậy trong những căn nhà khác nhau luôn gợi cho tôi nhớ về thời ấu thơ bên mẹ.
Những nơi tôi đi qua, đã luôn có những bà mẹ lê dép loẹt quẹt trên sàn, những ông bố quát tháo con ầm ầm vào buổi sáng, tiếng nồi niêu khua loạn xạ, mùi khói bếp khét lẹt bốc lên ngay cả những ban mai… Những âm thanh, mùi vị làm tôi thấy cuộc sống gia đình đã không còn là bức tranh ngọt ngào, ấm áp.
Có ai đó đã nói “Phụ nữ là phúc ấm của gia đình”. Nhưng một sáng mai kia, thấy tiếng bà mẹ nhà bên quát tháo những đứa trẻ, tôi ngẩn ngơ tự hỏi, liệu sẽ thế nào nếu có những đứa trẻ lớn lên với ký ức đầy những lo lắng, hoang mang và giận dữ trong tiếng nói của người mẹ từ đầu ngày?
Bếp củi là hình ảnh ấm áp trong ký ức bao đứa con xa (Ảnh minh họa) |
Ký ức ấu thơ của tôi luôn được chăng dệt từ những điều bình dị và dịu dàng. Ký ức ấy luôn hiện về từ những âm thanh thật khẽ, như tiếng chân rón rén, như tiếng tay chạm nhẹ và buông, như tiếng cười khuất lấp sau vạt áo của mẹ.
Lâu lắm rồi tôi chẳng về nhà, chẳng được nghe tiếng mẹ nhặt khoan sớm tối. Lâu lắm rồi tôi không thấy đôi bàn chân bước nhẹ sớm mai, không thấy đôi bàn tay dém mùng cho tôi khe khẽ.
“Con ơi, dậy chưa con? Sáng nay ăn gì mẹ nấu?” – tôi ước sáng nào cũng có thể nghe mẹ hỏi khe khẽ bên tai như vậy, có thể cảm nhận những ngón tay gầy gò chạm vào da đầu, cào cào như bàn chân của một chú mèo con. Lúc bé thơ, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ lớn lên và nhớ thật nhiều những điều bình dị như thế.
Mai Hà Uyên
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/sang-nay-an-gi-me-nau-a1482177.html” name=””]