Nếu không đến Salt Lake City trong chuyến đi này làm chúng tôi sẽ nuối tiếc một, thì không thể đến đảo Antelope sẽ làm chúng tôi nuối tiếc gấp 10 lần.
Theo các thông tin đã tìm hiểu trước chuyến thăm Utah (Mỹ), chúng tôi nên bay từ Houston đến Las Vegas rồi lái xe đi Utah, loanh quanh cụm công viên quốc gia The Mighty Fight để tối ưu thời gian và chi phí. Tuy nhiên, chúng tôi chợt muốn ghé thăm thành phố Salt Lake – thủ phủ của Utah, cách Mighty Five 269 dặm, mất tầm 4-5 tiếng lái xe. Hiển nhiên đó là một quyết định đúng đắn vì Salt Lake thú vị hơn trên những bức ảnh rất nhiều.
Tinh thần thể thao tràn ngập mọi ngõ ngách
Chúng tôi đặt phòng nghỉ tại một khách sạn có kiến trúc đẹp mắt nằm giữa trung tâm thành phố. Vì lịch trình khá dày nên tôi chỉ xem lướt hình ảnh và bấm nút chọn. Đến nơi mới biết đây là khách sạn dành cho dân leo núi, qua đó, tôi biết thêm một thông tin thú vị: mỗi năm vào mùa đông, nơi đây đều diễn ra lễ hội leo núi kéo dài khoảng 3 ngày với nhiều hoạt động (leo núi, tập yoga, thanh lọc tâm trí bằng sóng âm thanh…).
Khách du lịch hoàn toàn có thể tham dự vì luôn có các khóa học dành cho người mới bắt đầu. Đương nhiên, dân leo núi chuyên nghiệp rất mong chờ dịp này và đã luyện tập từ nhiều tháng trước đó. Ngay từ đầu năm, khách sạn đã đón rất nhiều người đến đây lưu trú và tập luyện. Điểm nổi bật của khách sạn là một phòng tập rất lớn với các vách núi giả dựng đứng và một cửa hàng đầy ắp trang phục, thiết bị thể thao.
Đa số mọi người ở đây đều có vóc dáng thon gọn, không như phần lớn người dân các tiểu bang và thành phố khác. Tinh thần thể thao tràn ngập mọi ngõ ngách. Một điều khác lạ nữa chính là hệ thống tên đường được đặt bằng cách sử dụng số và phương hướng. Ví dụ: 200 South, 300 South, 900 East… Nếu bạn đang ở trên đường 200 South và đi bộ về phía nam một dãy nhà, bạn sẽ đến đường 300 South. Một thành phố khắp nơi đều là dân leo núi hẳn rất giỏi xem phương hướng.
Thưởng thức thành phố theo cách riêng
Khung cảnh hoang sơ của đảo Antelope |
Đặt chân đến bất kỳ đâu, chúng tôi luôn thích đi dạo loanh quanh. Trong lúc ghé thăm các địa danh đặc trưng của thành phố, chúng tôi nán lại thưởng thức buổi độc tấu organ tại Temple Square. Các buổi độc tấu organ diễn ra hằng ngày trong 30 phút mở cửa cho công chúng là một truyền thống kéo dài hàng thế kỷ. Kiến trúc bên trong Tabernacle (phòng cầu nguyện) tạo cảm giác kết nối với những điều thiêng liêng.
Là thủ đô và thành phố đông dân nhất của tiểu bang Utah nhưng không khí nơi đây rất yên bình. Xe chạy chậm rãi, nhịp sống không hề hối hả. Các công trình của thành phố được thiết kế giản dị theo tone màu lạnh. Có lẽ đây là một dụng ý đẹp, giúp thành phố hài hòa với những ngọn núi bao quanh phía xa. Thời điểm chúng tôi ghé thăm là vào cuối mùa xuân, tuyết đã tan gần hết, chỗ tuyết trắng muốt còn lại trông như một tấm chăn với những nếp gấp mềm mại phủ trên đỉnh những ngọn núi.
Để làm quen với một nơi chốn mới, dễ dàng nhất có lẽ là chọn một tiệm cà phê, thong thả ngồi xuống, nhìn ngắm, cảm nhận xung quanh, trò chuyện với người dân địa phương nhằm tìm hiểu vài thông tin mà chỉ dân địa phương mới biết. Chúng tôi len vào một con đường nhỏ dẫn đến Gallivan Plaza nằm giữa 2 dãy tòa nhà cao tầng. Ở một vị trí vô cùng khiêm tốn so với 2 tòa nhà là quán Caffe d’bolla chỉ có chừng 10 chỗ ngồi.
Đàn bò rừng lững thững băng qua đường |
Cứ ngỡ đấy chỉ là một quán cà phê bình thường như bao quán cà phê khác nhưng khi bước vào, chúng tôi nhận ra ngay chất riêng của quán khi barista cũng chính là chủ quán đang say sưa trò chuyện với 2 vị khách bên quầy pha chế. Không gian nhỏ nên mọi câu chuyện riêng tư đều được chia sẻ một cách tự nhiên. Tôi nghe anh John Piquet – chủ quán – nói về các loại cà phê một cách am tường.
Trò chuyện cùng anh, chúng tôi mới biết quán đã mở được 20 năm, là quán cà phê pha thủ công đầu tiên tại thành phố Salt Lake. Bản thân anh cũng được người trong giới ưu ái gọi là một nghệ sĩ vì đã đưa bộ môn pha chế cà phê thành nghệ thuật. Anh gợi ý cho chúng tôi dùng cà phê pha bằng bình siphon. Vị hạt cà phê Kenya dậy lên trong vắt. Ly cà phê có giá 25 USD, đắt gấp gần 10 lần một ly cà phê thủ công tại Sài Gòn nhưng vô cùng xứng đáng.
Tôi nhớ mình đã hỏi John rằng đối với một barista cần giữ cho vị giác thật tinh, có phải loại bỏ các gia vị nêm nếm trong món ăn hằng ngày không, John bảo rằng phải ngược lại. Anh thích thưởng thức ẩm thực khắp nơi để chắt lọc được đâu mới là hương vị tinh túy. Chia sẻ này phần nào đó thuận với quan niệm của anh rằng những hương vị bạn tạo ra trong một ly cà phê kể câu chuyện của chính bạn – bạn đã trải qua những gì để đến được hôm nay.
Đảo Antelope – giấc mơ của những giấc mơ
Dạo chơi khắp đảo Antelope, bạn sẽ nhìn thấy khung cảnh quen thuộc này |
Nếu không đến Salt Lake City trong chuyến đi này làm chúng tôi sẽ nuối tiếc một, thì không thể đến đảo Antelope sẽ làm chúng tôi nuối tiếc gấp 10 lần. Theo tài liệu, đảo Antelope (tiếng Shoshoni: Pa’ri-bi-na, nghĩa là “Nơi sinh sản của hươu”) với diện tích 109km² là hòn đảo lớn nhất trong số 10 hòn đảo nằm trong Hồ Mặn Lớn (Great Salt Lake) ở tiểu bang Utah. Đảo nằm ở phần đông nam của hồ, gần thành phố Salt Lake và quận Davis, trở thành một bán đảo khi mực nước hồ rất thấp. Nơi đây được bảo tồn nên ngoài con đường láng mịn 2 làn xe chạy, một quán cà phê nhằm phục vụ khách nghỉ chân, không có bất kỳ dấu vết can thiệp nào khác.
Khung cảnh hoang sơ trước mắt chúng tôi cứ như trong một giấc mơ đẹp. Nằm cách trung tâm thành phố Salt Lake tầm 1 tiếng lái xe, cảnh dọc đường đủ khiến chúng tôi choáng ngợp. Xe càng tiến đến gần đảo, những ngọn núi càng trở nên hùng vĩ. Tôi chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy vẻ hoang sơ nguyên khởi của một khung cảnh, chưa từng dấn sâu vào giấc mơ nào đẹp đến thế. Lẫn trong đám cỏ dại cao vút là đám bò rừng lông lá rậm rạp lững thững rong chơi, nom hiền lành chứ chẳng hung tợn như người ta cảnh báo. Những chú linh dương thoăn thoắt chạy băng qua những rặng cây. Nơi đây còn là nhà của bầy hươu la, cừu, hàng ngàn loại chim và các loài động vật sa mạc khác.
Bãi cỏ lau cao ngút bên mép hồ Greak Salt hiện ra thơ mộng dưới ánh hoàng hôn |
Chúng tôi lái xe dạo chơi khắp vùng đảo hoang sơ cả ngày không chán. Ngày kết thúc bằng cảnh hoàng hôn buông trên mặt hồ nước mặn lớn nhất ở tây bán cầu – Great Salt Lake. Tôi nhớ như in cảm giác thong thả cùng chồng trèo lên một mõm đá, ngồi vắt vẻo đợi những tia nắng cuối cùng rơi xuống mép nước, trả mặt hồ về với thinh không. Cách mép hồ không xa là đám cỏ lau cao ngút đung đưa trong bầu không khí se lạnh cuối xuân. Trong chuyến đi đến những vùng đất hoang sơ, chúng tôi cũng học cách giữ cho những tiếng ồn trong lòng nhỏ dần rồi biến mất, cho những nỗi buồn tự xoa dịu và niềm vui tự biết cách khởi sinh như mặt trời lặn vào cuối ngày rồi sẽ lại bừng sáng vào hôm sau.
Tôi gọi Salt Lake là thành phố của những kẻ chinh phục lặng thầm bởi dường như tất cả mọi người sinh ra nơi đây hoặc đặt chân đến đây đều mang trong lòng khát khao chinh phục ngọn núi cao nhất trong lòng – chính là hạnh phúc của riêng họ. Người ta hạnh phúc khi chinh phục được những đỉnh cao và cũng hạnh phúc khi cảm thấy mình thật nhỏ bé trước sự vô tận của thiên nhiên.
Lê Ngọc
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/thanh-pho-cua-nhung-ke-chinh-phuc-lang-tham-a1514942.html” name=””]