“Bà bảo nó nghĩ cho con nó, thế còn con tôi thì sao? Thôi về nhà mình đi con”, cha tôi dứt khoát.
Tôi trở về nhà mình trong đêm cùng khuôn mặt sũng nước, bầm tím. Ba mẹ tôi sững sờ. Tiếng thở dài không kìm lại được của mẹ khiến tôi oà lên. Tôi không thể nào giấu giếm được nữa. Cuộc hôn nhân này thực sự tôi không còn sức để gồng.
Ba, có lẽ bằng linh cảm của đấng sinh thành, trước đây đã vài lần hỏi tôi về con rể, nhưng tôi đều gạt đi và cố giấu những sóng gió hôn nhân. Tôi không muốn ba mẹ buồn, không muốn mình mang tiếng là người đàn bà ly hôn. Nhưng khi anh ta “tác động vật lý” lên vợ lần thứ 3, tôi quyết định ôm con ra đi.
“Con bỏ về thế này thì con của con sẽ ra sao?”, mẹ hỏi và thở dài. Tôi bật khóc. Tôi nói với mẹ, tôi thương con mình đứt ruột, nhưng tôi không muốn con chứng kiến cảnh ba nó đánh mẹ tàn nhẫn. Một đứa trẻ lớn lên trong cảnh như vậy, tâm lý, tính cách con ít nhiều sẽ ảnh hưởng.
“Thôi con về nhà mình đi, ở đó ai lo cho con. Bà đừng khuyên con nó nhẫn nhịn nữa”, ba nói rồi choàng vai tôi, hệt như tôi vẫn là một đứa trẻ ngày nào.
Hình minh hoạ |
“Nhà mình” trong câu của ba, là căn nhà có mẹ có ba. Là nơi tôi không còn phải nhìn nét mặt nhà chồng để lựa. Không còn nơm nớp những tối anh ta đi nhậu về muộn, tôi không còn phải gò lưng dọn dẹp bãi chiến trường anh ta thải ra và cố dằn tiếng thở mạnh xuống, vì nếu không anh ta sẽ lao vào đánh vợ.
Lần này là chuyện có bồ của chồng vỡ lở. Chồng cô bồ tới tận nhà dằn mặt. Có lẽ vì sĩ diện, vì hậm hực, vì cả những điều gì không biết, nên khi người đàn ông kia vừa ra khỏi cổng, chồng tôi đã đánh tôi. Có lẽ tình nghĩa vợ chồng của chúng tôi trong con người anh ta đã cạn. Lòng tôi cũng cạn.
Tôi chỉ còn nơi duy nhất để trở về, đó là nhà mình. Câu nói của ba thấm thía tình thương yêu của đấng sinh thành. Phải rồi, ở với ba, tôi đâu phải chịu những ấm ức thiệt thòi. Ở bên ba, tôi được yêu thương để thấy mình là đứa con gái thực sự có giá trị với cuộc đời. Nhà ba là nơi chỉ có bình yên.
Ba cùng tôi đi nộp đơn, ba cùng tôi ngày ra toà. Bóng dáng của người dù lặng lẽ nhưng tôi thấy yên tâm, được bảo vệ. Sau này nữa, là những tháng ngày ba mẹ chăm sóc con trai để tôi yên tâm đi làm.
Sau ngày ly hôn, tôi vịn vào tình yêu của ba mẹ mà đứng dậy một cách mạnh mẽ, tại nhà mình.
Phải rồi, tôi là con ba, hà cớ gì tôi để người khác chà đạp những giá trị của bản thân mình. Sao tôi lại hy sinh để người ta vừa coi thường, vừa bạo lực? Nếu ai đó cần sự hy sinh lớn nhất của tôi thì phải là ba mẹ tôi chứ, sao lại là một người đàn ông danh xưng là chồng?
Hình minh hoạ |
“Nếu tiếp tục cuộc hôn nhân đó, một ngày nào đó con bà đánh chết con tôi thì sao? Bà nhìn con tôi đi, có chuyện bé xíu nào mà đàn ông đánh vợ như vậy không?”. Ba đã nói thế với bà sui trong ngày mẹ chồng cũ sang nhà nói tôi “chuyện nhỏ xíu mà xé ra to”.
Câu nói của ba thực sự thức tỉnh tôi trong lúc bản thân rơi vào tận cùng của tuyệt vọng. Yêu thương ấy đã sưởi ấm nỗi đau âm ỉ trong lòng tôi. Mọi việc rối bời trở nên thông suốt. Tôi bỗng nhận ra vấn đề của mình thật rõ ràng: Nắm được thì phải buông được, để chuyển sang một dạng hình hạnh phúc khác. Đơn giản vậy thôi.
Về nhà với ba, vậy thôi, về với bình yên để hạnh phúc.
Thuỳ Hương
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/thoi-ve-nha-minh-di-con-a1482977.html” name=””]