Mỗi lần về nhà, mẹ đều đưa cho chồng danh sách những thứ cần mua để mang về nhà cho lần sau.
Chúng tôi độc lập về tài chính, chỉ đóng góp vào chi tiêu của gia đình (minh họa) |
Vì vợ chồng tôi đều làm việc ở thành phố nên sau khi lấy nhau, tôi không phải làm dâu. Bố mẹ chồng tôi còn trẻ và khỏe mạnh nên không quan tâm đến việc ở gần con cái mà muốn chúng tôi về nhà ăn cơm cùng họ vào mỗi cuối tuần.
“Ăn chung” nghe có vẻ nhẹ nhàng và hợp lý. Gia đình chồng tôi chỉ có 2 anh em, vợ chồng anh trai tôi có cuộc sống khó khăn hơn vợ chồng tôi. Tôi cũng thích mỗi cuối tuần rời khỏi thành phố và hòa mình vào thiên nhiên vùng ngoại ô, cảm giác như được trở về nhà. tràn đầy năng lượng với cây xanh mát mẻ xung quanh nhà.
Nhưng cảm giác đó chỉ dừng lại trong vài tuần đầu tiên. Đến lần thứ ba, tôi nhận thấy mỗi tối trước khi về nhà, chồng tôi đều đi siêu thị mua rất nhiều thứ mang về. Xe đẩy siêu thị luôn đông đúc với đủ loại mặt hàng. Có lúc xe không đựng được hết đồ nên anh phải vừa đẩy xe vào gara vừa ôm vài chiếc túi xách.
Vì là vợ chồng mới cưới nên tôi không muốn quá rõ ràng trong việc chi tiêu, nhất là đối với gia đình chồng. Chúng tôi đã thỏa thuận độc lập về tài chính, mỗi tháng chỉ phải trả một số tiền lớn cho gia đình. Anh không phải là người hẹp hòi, toan tính bất cứ điều gì với tôi hay gia đình tôi nên tôi nghĩ mình không nên can thiệp quá nhiều.
Tôi chỉ thắc mắc tại sao bạn lại mua nhiều đồ như vậy? Từ thực phẩm tươi sống đến những hũ dưa, chai nước mắm, thậm chí cả những thứ được bán cạnh cửa hàng tạp hóa của mẹ vợ như giấy vệ sinh, nước rửa chén, gạo… những thứ mà anh chưa bao giờ mua sắm. cho gia đình nhỏ của chúng tôi. Điều đó khiến tôi vô cùng tò mò.
Mẹ tôi không bao giờ đòi hỏi điều gì ở con cháu, không giống như mẹ ông (ảnh minh họa) |
Nếu tôi hỏi, chắc chắn anh ấy sẽ nói, vì chúng tôi đã thỏa thuận không giấu nhau điều gì. Nhưng tôi sợ anh đánh giá tôi nhỏ mọn nên chỉ tò mò quan sát.
Một lần, khi đang sắp xếp giấy tờ trên bàn, một mảnh giấy rơi ra. Đó là một cuốn lịch cỡ lớn. Tôi nhận ra ngay nó từ cuốn lịch treo trong phòng khách của chồng tôi. Mặt sau của cuốn lịch ghi đầy những đồ cần mua và chữ viết tay của mẹ chồng.
Thế nên tôi hiểu, mỗi tuần về nhà, mẹ chồng đều đưa cho anh ấy danh sách những thứ cần mua. Điều này trái ngược với ngôi nhà của bố mẹ ruột của tôi. Mẹ ơi, mỗi khi các con về nhà, mẹ đều bảo bố đi hái hết rau quả ngoài vườn, có gà thì làm gà, có vịt thì làm vịt, không có thì làm con vịt. bắt cá dưới ao chuẩn bị sẵn cho đến khi con cháu ra về rồi chất lên xe. .
Bất cứ thứ gì tôi mang về nhà, mẹ tôi đều hỏi giá. Thường thì tôi phải giảm giá một nửa để mẹ không tiếc nhưng mẹ vẫn không cho tôi mua thêm. Đôi khi mẹ tôi còn hỏi tôi rằng cuộc sống có khó khăn không và tôi có cần nói gì với mẹ không. Tôi đã khóc khi nghe nó. Vì vậy, khi nhắc đến gia đình chồng, tôi thấy rất khó hiểu.
Cuối cùng tôi cũng mạnh dạn hỏi chồng sau nhiều đắn đo. Tôi cũng chọn lời để chồng không suy nghĩ gì. Anh cho biết, từ khi đi làm và có tiền, anh đã quen với việc mua sắm cho gia đình như vậy nên không có gì bất thường. Mua cho bố mẹ chứ không phải cho người lạ. Anh cũng cho biết, thay vì dành dụm tiền mua nhà thì tôi không phải làm việc đó, vì sau này bố mẹ để lại nhà cho tôi nên giờ tôi có thể làm bất cứ điều gì có thể để bố mẹ vui lòng.
Hôm sau đến thăm bố mẹ tôi, anh cũng vào siêu thị mua cả một xe đẩy đầy hàng tiêu dùng như thế rồi vui vẻ thu xếp với tôi. Tôi biết bạn muốn tôi nghĩ rằng cha mẹ nào cũng là cha mẹ, khi có khả năng thì đừng tính toán.
Tất nhiên là tôi không tính toán. Trước đây, tôi tò mò và khó chịu vì không biết gia đình chồng ra sao.
An Na
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/nep-la-o-nha-chong-a1505670.html” name=””]