Trong nhiều thập kỷ xa nhà, mỗi mùa Giáng sinh, tôi đều nhận được một cuộc gọi từ mẹ. Bà hỏi: “Khi nào con sẽ về nhà đón Giáng sinh?”
Năm nay, vào ngày 20 tháng 12, mẹ tôi gọi điện để hỏi xem tôi có thể sắp xếp về nhà đón Giáng sinh không.
Mẹ làm tôi nhớ. Nhớ Giáng sinh xưa.
Gia đình tôi theo đạo Công giáo. Ở quê tôi, mọi người rất thích lễ Giáng sinh. Vừa đến tháng 12, mọi người đều háo hức, sau đó họ dọn dẹp nhà cửa, làm cảnh Chúa giáng sinh, cây thông, làm bánh và nhiều thứ khác. Mẹ tôi thường làm bánh ít và bánh bò vài ngày trước lễ Giáng sinh. Đêm Giáng sinh, bà nấu một nồi cháo gà. Cả gia đình đi lễ khuya, sau đó về nhà ăn.
Vào dịp Giáng sinh, Buôn Ma Thuột, quê tôi, rất lạnh. Sau lễ, chúng tôi về nhà vào lúc gần nửa đêm. Cả gia đình quây quần bên nồi cháo gà, trời ấm vô cùng. Hàng năm, khi cả nhà ăn xong, mẹ tôi nói với các chị em tôi rằng khi lớn lên, dù đi đâu, làm gì, chúng ta cũng phải nhớ rằng Giáng sinh là về nhà với gia đình.
Chị em tôi đã gửi quà cho mẹ tôi. Mẹ tôi vui mừng đến nỗi khóc: “Chúng ta đã về nhà đón Giáng sinh, đó là món quà quý giá nhất.” – Minh họa: Pexels |
Khi tôi lớn hơn một chút, khoảng năm 1990, bố mẹ tôi bắt đầu khá hơn một chút. Mỗi dịp Giáng sinh, chị em tôi đều mua quần áo mới, đến tiệm làm tóc để gội đầu và cắt tóc “cho ngày lễ”. Sau đó, chúng tôi làm một cảnh Chúa giáng sinh và một cây thông Noel có đèn nhấp nháy trước nhà.
Chiều ngày 24, chị em tôi tất bật ủi quần áo cho cả nhà, lau dọn sân trước, sân sau, lau dọn nhà cửa, cắm hoa trên bàn thờ, đun nước pha trà, còn mẹ tôi thì bận rộn trong bếp chuẩn bị đồ ăn. Mẹ bảo phải nấu trước để có thể dọn ra ăn ngay sau lễ. Mỗi dịp Giáng sinh, mẹ tôi đều làm đủ thứ món ngon, có năm là nồi thịt bò hầm với bánh mì, rồi gà quay, rồi nồi chè đậu xanh. Tất nhiên, cũng có cả bánh như bánh bò, bánh đa, bánh ít lá gai.
Sau đó tôi vào Sài Gòn học đại học. Hồi đó, hằng năm, từ đầu tháng 12, tôi đều đến Nhà thờ Đức Bà, mua thiệp, viết lời chúc rồi gửi về nhà qua đường bưu điện. Ngày 20, mẹ tôi gọi điện nhắc tôi “về nhà ăn Giáng sinh”. Hồi đó, giao thông khó khăn nên năm nào tôi cũng không về được. Những năm tôi ở Sài Gòn, mẹ tôi thường gửi đồ ăn (đồ khô) qua đường bưu điện, để “xa nhà có cái ăn”, như bà vẫn thường nói.
Sau khi tốt nghiệp, tôi ở lại Sài Gòn. Mẹ vẫn giữ thói quen cũ là gọi điện vào mỗi dịp Giáng sinh để hỏi: “Năm nay con có về nhà ăn Giáng sinh được không?”. Và tôi hiếm khi về nhà để đón Giáng sinh cùng bố mẹ, nhất là sau khi lấy chồng và sinh con. Đêm Giáng sinh nào tôi cũng gọi điện cho mẹ và mẹ bảo mẹ buồn. Bây giờ chị em tôi đều có gia đình riêng, ai cũng bận rộn với cuộc sống riêng, và những buổi họp mặt gia đình vào đêm Giáng sinh cũng thưa dần. Chị em tôi gửi quà cho mẹ, mẹ vui đến nỗi khóc: “Các con về nhà ăn Giáng sinh là món quà quý giá nhất”.
Nhiều năm trước, vì Giáng sinh rơi vào cuối tuần, tôi đã đưa con về nhà để đón Giáng sinh cùng bố mẹ. Bố mẹ tôi rất vui, chuẩn bị đủ thứ đồ ăn, thịt lợn, thịt gà, cá mú, và nấu một bữa tiệc thịnh soạn với đủ loại món ăn. Mẹ tôi cũng làm bánh ít và bánh bò. Bà bảo, làm nhiều hơn để tôi có thể mang lên thành phố ăn và chia sẻ với bạn bè. Sau đó, mẹ tôi gói cho tôi hai hộp đồ ăn, một hộp cá và thịt đông lạnh, một hộp bánh và những thứ khác. Bố mẹ tôi cười tươi và liên tục nói với tôi, “Năm sau hãy quay lại nhé, được không?”
Nhưng đã mấy năm trôi qua, những ngày cuối năm bận rộn, cộng thêm bọn trẻ thi học kỳ nên tôi không về nhà, mặc dù mẹ tôi vẫn giữ thói quen gọi “về nhà ăn Giáng sinh”, rồi háo hức chờ đợi.
Trước đây, mỗi tối ngày 24 tháng 12, sau khi đi lễ về, gia đình tôi sẽ tụ họp lại để ăn uống. Bây giờ, trong nhiều năm, vào đêm Giáng sinh, chỉ có bố mẹ tôi. Sau khi đi lễ về, mẹ tôi gọi điện cho từng người chúng tôi.
Năm nay, Giáng sinh trùng với ngày thi học kỳ đầu tiên của các con tôi, nên tôi không thể về và bỏ lỡ cuộc hẹn đón Giáng sinh cùng bố mẹ. Nghĩ đến cảnh hai mẹ con cùng nhau đón Giáng sinh thật buồn. Tôi quyết định tối ngày 24, sau khi đi lễ về, tôi sẽ gọi video call cho bố mẹ.
Ngày 23 tháng 12, chị thứ hai của tôi gọi điện và nói rằng năm nay chị sẽ về nhà để đón Giáng sinh cùng bố mẹ. Chị út của tôi cũng nói rằng cả gia đình chị đã về nhà bố mẹ chị vài ngày để giúp bố mẹ dọn dẹp nhà cửa đón Giáng sinh, vì năm ngoái, bố tôi bị ngã khi đang dọn dẹp nhà cửa, may mắn là ông chỉ bị bong gân mắt cá chân. Vì vậy, năm nay, bố mẹ tôi sẽ không phải đón Giáng sinh chỉ với hai người già.
Thu Phong
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/ve-nha-an-noel-a1537579.html” name=””]