Trong vườn nhãn mọc hoang nhiều nên những dây nhãn đó trở thành món ngon trên mâm cơm của mẹ tôi.
Nếu ai đã từng xa nhà, một buổi sáng sớm đi chợ, nhìn những giỏ nhãn tươi, chắc hẳn sẽ không nói nên lời vì nhớ, nhớ về những món ngon từ búp nhãn, mãi trong ký ức xa xôi. bằng cách nào đó.
Ngày ấy ở quê, sau vườn nhà tôi, nhãn trồng rất nhiều. Lúc đầu chúng tôi chưa biết ăn măng. Chúng tôi chỉ đợi quả nhãn chín rồi mới hái và ăn. Đôi khi, quả còn xanh hoặc vừa chua nên được hái.
Nhãn là tên người dân nước tôi gọi, và theo tôi biết thì nó còn có tên là lạc, hay chùm tre, đèn lồng.
Ngắm mầm nhãn như nhìn thấy cả một miền ký ức |
Ông nội chính là người đã “dẫn” chúng tôi đến với mầm nhãn.
Một hôm, bố mẹ tôi đi làm, bà nội xuống nhà trông hai chị em tôi. Đến giờ ăn, bà nội nấu cơm rồi xách thúng ra vườn sau hái nụ nhãn. Chúng tôi mở to mắt, không hề biết rằng mầm nhãn có thể ăn được.
Lúc đầu chúng ta không biết búp nhãn có thể ăn được, chỉ đợi quả chín mới ăn được |
Trong nồi nước sôi, cho nhãn đã rửa sạch và một ít muối vào là bạn đã có một đĩa rau luộc xanh mướt, mọng nước. Ban đầu mình thấy vị hơi lạ và hơi nhớt nhưng khi đã “ngậm” vào thì ăn rất dễ chịu. Bà nội pha một bát nước mắm tỏi ớt để chấm. Em và chị thi nhau gắp, chấm vào bát nước mắm cay rồi ăn với cơm. Đó là lần hiếm hoi món khô cá chiên thất bại, bởi có lẽ, không thể so sánh được với món long nhãn của bà nội.
Chiều bố mẹ đi làm về, chúng tôi rủ… ăn búp nhãn. Mẹ chiều chuộng các con, làm thêm một chiếc thúng nữa, chúng tôi lại vui vẻ với mâm cơm, với giá nhãn.
Ngoài nhãn nhãn, vườn nhà tôi còn có rau muống, khoai lang và nhiều thứ khác nên thỉnh thoảng mẹ cho tôi ăn măng. Mỗi bữa mẹ tôi có một loại nước chấm khác nhau, có ngày là nước mắm tỏi ớt, có ngày là chao, có lúc là nước mắm om. Tôi sợ bọn trẻ suốt ngày luộc rau sẽ chán nên hôm nọ mẹ tôi xào tỏi. Mặc dù món ăn rất đơn giản nhưng chúng tôi lại thấy nó vô cùng ngon miệng.
Nhãn ngoài vườn cũng trở thành món ăn ngọt ngon dưới bàn tay của mẹ |
Thỉnh thoảng mẹ tôi cũng đổi món, mua ít tôm hoặc tôm về nấu canh. Lúc đó tôi mới 9 tuổi nhưng tôi đã biết phụ mẹ nấu ăn. Mẹ chỉ cho tôi cách cắt bỏ ngọn nhãn để lấy phần non chứ không phải phần già. Rau rửa sạch để loại bỏ bụi và bớt bọt (khi cho giá nhãn vào nước sẽ sủi bọt nhẹ như xà phòng). Giã nhuyễn tôm. Cuối cùng, đặt nồi nước lên bếp đợi sôi thì cho nhãn và tôm vào, nêm gia vị cho vừa ăn. Vậy là bạn đã có một bát canh mát lạnh.
Bây giờ, ở Sài Gòn này, xa nhà, xa quê hương, xa mẹ, nhìn những búp nhãn lồng được bán, tôi cũng mua một ít về nấu canh tôm tươi, ăn để nhớ mẹ, và ngày xưa.
Thu Phong
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/thuong-dot-nhan-long-a1505112.html” name=””]