Anh luôn nói về cô với sự ngưỡng mộ và khẳng định vợ là “nữ siêu nhân, sống không thở nổi”.
Có những phụ nữ dường như không cần… thở. Họ sắp xếp và cất giữ mọi thứ chặt chẽ suốt cả ngày. Chưa hết việc này đã tính đến việc khác, chưa xong việc chồng đã “nhảy” sang tính việc con. Chị Minh Hòa (Cần Giờ, TP.HCM) là một người như vậy.
Nghe chồng nói muốn đi khám, chị lập tức đặt lịch hẹn, đặt xe và đi. Anh Hoàng Nam – chồng chị – chỉ biết làm theo. Nhưng suốt thời gian anh đi, cô giống như một chiếc đồng hồ báo thức. Lâu lâu chị gọi điện hỏi chồng đã lên xe chưa, đã đến chưa, đăng ký khám chưa. Gần đến giờ chồng về, chị lại sốt sắng gọi: “Nhà xe gọi cho anh chưa?”.
Hình ảnh minh họa – Jcomp |
Thấy chị tất bật khám bệnh cho chồng, người ta dễ nghĩ chồng chị là kẻ bất tài, vô tích sự. Không. Anh ta cao và khỏe, và là một sĩ quan khá tháo vát; nhưng đến việc nhà, anh phải chào thua tốc độ thu xếp và sự quyết liệt của vợ.
Cô giỏi tính toán, lại còn nhanh nhẹn nên dần dần ai cũng phải răm rắp làm theo lời cô.
Một lần, anh Nam đi công tác Hà Nội. Trước khi đi ngủ, chị Hoa gọi điện hỏi thăm thì thấy chồng bị sốt. Lúc đó mới khoảng 9 giờ tối. Cô lập tức ra lệnh: anh phải ăn và uống thuốc cảm. Trong khi anh Nam còn đang vật vã với cơn sốt, thì đến lượt chị “chuyển phát” thuốc và đồ ăn. Anh chỉ cần nghe điện thoại của shipper để nhận hàng rồi làm theo chỉ dẫn của “vợ bác sĩ”.
Việc “điều động” dịch vụ đi phục vụ chồng ốm ở nơi xa được chị Hoa kể với nhóm bạn của mình như một kỳ tích. Với kinh nghiệm của một “nội tướng”, chị thừa biết chồng sẽ nhịn đói ngủ, việc ăn uống, thuốc thang đều phải do vợ sắp xếp.
Sau khi định thần, chị truy cập ngay ứng dụng giao hàng toàn quốc, chọn khu vực gần khách sạn chồng ở để mua cháo, rồi quay sang tra cứu hotline của một thương hiệu thuốc nổi tiếng để được tư vấn mua thuốc. trực tuyến. Việc mua thuốc được giải quyết nhanh chóng sau khi chị mô tả tình trạng bệnh và địa chỉ của chồng cho nhân viên tư vấn.
Sau khi ăn uống và uống thuốc xong, cô không quên gọi điện cho chồng để hiểu cách ăn mặc, ngủ nghỉ lấy lại sức.
Trong khi đó, trải nghiệm bệnh tật ở Hà Nội khiến anh Nam nhấn mạnh kết luận hài hước: “Vợ tôi có khả năng đặc biệt”. Anh chưa bao giờ thấy vợ mình khuất phục trước khó khăn nào. Không có việc gì mà bà Hoa nói “không làm được”. Lâu nay, đám giỗ ba chồng chỉ mời 50 khách, đều là người thân trong gia đình, hàng xóm thân thiết.
Ấy vậy mà có năm, trước ngày giỗ 3 ngày, mẹ chồng nói: “Giỗ năm nay là 10 năm, phải mời họ hàng, bạn bè của bố mẹ”. Mời hết quan khách thì mẹ chồng bảo, 200 người thôi mà chỉ còn 2 ngày nữa để mời khách và chuẩn bị. Tuy nhiên, Hoa vẫn “ừ”, rồi “xắn tay” triển khai “kỷ niệm thập niên” theo ý mẹ chồng.
Anh Nam ngập ngừng, nói: “Cứ làm như cũ, muốn làm lớn thì để năm sau”. Hoa vẫn cương quyết: “Ráng mẹ vui lòng, biết đâu mẹ sống được đến năm sau không chậm trễ”.
Tất nhiên, trong ba ngày đó, cô hầu như không ngủ. Dù có dịch vụ nấu nướng lo tiệc nhưng phần dọn dẹp, trang hoàng nhà cửa cho xứng đáng với “lễ kỷ niệm thập niên” lại khiến vợ chính không yên tâm.
Buổi kỷ niệm đã thành công ngoài mong đợi. Mẹ chồng và cả ông Nam cũng rất vui khi lâu ngày mới được gặp lại họ hàng, bạn bè. Kể từ đó, quy mô đám tang mặc định là 200 khách. Mỗi lần nhắc đến ngày kỷ niệm 3 lần, anh Nam lại kể về 3 ngày căng thẳng của vợ và khẳng định vợ là “siêu nhân, sống mà không cần thở”.
Trong mỗi buổi trà chiều với đồng nghiệp, anh Nam lại kể về “sức mạnh” của vợ. Anh không giấu vẻ tự hào, thậm chí còn đầy phấn khích mỗi khi kể về tài thu xếp của vợ.
Anh cũng giải thích thêm, sau này Hoa bị bệnh dạ dày nên sức lực không còn như xưa, nhưng ngày xưa thì đỡ nhiều.
Hình ảnh chỉ nhằm mục đích minh họa – Freepik |
Một đồng nghiệp nghe vậy lập tức nhắc nhở: “Nam phải chú ý bệnh dạ dày của vợ. Càng lo bệnh đó sẽ càng nặng thêm”. Anh Nam cười: “Bố ốm, cả mẹ ốm, Hoa còn lo hết thì mình lo gì cho Hoa. ?”
Người đồng nghiệp vẫn nói với giọng chắc nịch: “Vợ bận lo cả thiên hạ thì nhất định phần cô ấy sẽ lỏng lẻo. Tôi phải lo cho vợ, nếu không thấy người ta lấy hết tôi sẽ buông tay. Nhà chật chỉ có 1 “cột”, đến cột không vững thì dễ sập cả kèo”.
Anh Nam khẽ tặc lưỡi, cảm thấy có lỗi. “Bệnh bao tử, không còn khỏe như trước” của Hòa là một tín hiệu. Trên đời này không có “siêu nhân”, không có ai “sống mà không cần thở”.
Đồng nghiệp nói quả không sai. Chỉ có những người yêu gia đình đến quên mình. Những người ấy đôi khi bỏ ngoài tai mọi lời khuyên, chỉ lao vào chăm sóc chồng con.
Là bạn đời của họ, nếu bạn mất việc, bạn phải quay lại chăm sóc người đã giành được công việc.
Gia Khanh
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/co-ai-song-ma-khong-can-tho-a1498673.html” name=””]