Mẹ tôi đang ngồi ở phía bên phải của bức ảnh. Đây cũng là khoảnh khắc duy nhất ba chị dâu được chụp ảnh cùng nhau sau hơn 40 năm dưới “mái nhà chung”.
Mẹ tôi là con dâu út trong một chi nhỏ của dòng họ Lê Văn ở thôn Xuân Thành, huyện Thọ Xuân, tỉnh Thanh Hóa. Bức ảnh này được chị dâu của mẹ tôi và hai người chị dâu chụp vào năm 2010. Đây cũng là bức ảnh duy nhất ba người họ chụp cùng nhau trong hơn 40 năm dưới cùng một “mái nhà”.
Mẹ tôi ngồi bên phải, ở giữa là chú rể thứ 2, bên trái là chú rể thứ 3 |
Bố tôi là quân nhân, hai chú tôi, một người là sĩ quan tỉnh, một người là nông dân.
Theo công việc, bố mẹ tôi đưa hai chị em tôi đi từ Bắc vào Nam, sau đó định cư tại TP.HCM vào năm 1997. Điều khiến chúng tôi nhớ nhất trong tuổi thơ là dù trong gia đình có 4 chị em gái. , chúng tôi chưa bao giờ Cha mẹ tôi cũng nuôi một vài đứa cháu. Tôi ở với chồng tôi và tôi ở với vợ tôi.
Những anh chị em xấp xỉ hoặc lớn hơn chúng ta, thường ở bên nhau 3-5 năm để cùng nhau đi học, tìm việc làm rồi lập gia đình, lập gia đình, lập gia đình riêng.
Bố tôi cho rằng ông “bất hiếu”, không ở bên cạnh chăm sóc cha mẹ và thờ cúng tổ tiên. Gánh nặng đó đổ lên vai một số anh chị em của anh nên anh đã giúp họ có việc học và việc làm để lo cho gia đình ở quê. Đó cũng là mối quan tâm của anh.
Khi vào Nam, ông thấy vùng đất này khí hậu ôn hòa, con người thân thiện, thấy cuộc sống dễ phát triển hơn nên ông gọi con cháu đến. Cứ thế, nhiều con cháu làng Xuân Thành ngày xưa được cha mẹ tôi nuôi dưỡng.
Qua mỗi lần anh chị em tôi đến thăm, trở về, bố tôi cho biết ông vẫn giữ được mối quan hệ thân thiết, gắn bó. Mẹ tôi cũng vậy, nhắc đến quê hương, ông bà tôi vui lắm. Vì từ khi rời quê hương năm 1976, bố mẹ tôi chỉ về thăm được có vài lần, khi than khóc đám tang ông nội, lúc tôi than khóc đám tang chú tôi… Vì gia đình tôi lúc đó rất nghèo. Bố đi làm ở nông trường Minh Hải, mẹ làm cán bộ hội phụ nữ rồi làm cán bộ thuế ở Bạc Liêu. Sau khi nghỉ việc, họ phải nuôi cá, trồng rau… lo cho 4 người con và việc học hành của cháu.
May mắn thay, tôi và anh chị đều thông minh, thành đạt ở trường và sẵn sàng giúp đỡ việc nhà nên từng đứa con một lớn lên, đi làm, lo việc học cho đứa sau.
Tháng 10 năm 2010, nhân ngày giỗ ông ngoại, chị dâu và em trai tôi ngỏ ý thu xếp đưa bố mẹ và hai cháu tôi về Thanh Hóa. Thế là chị em trong nhà quyết định “làm theo”. Có thể nói đây là lần đầu tiên đại gia đình chúng tôi cùng nhau trở về quê hương. Đặc biệt, phải hơn 30 năm tôi và các con mới được trở về quê hương thân yêu. Nhìn bố mẹ thong thả bước dọc hàng rào tre của làng, nhìn ao, ruộng lúa, chào hỏi những người xung quanh, chúng tôi vui đến mức nghẹn ngào.
Cũng thời gian đó, sau hơn 30 năm, ba cụ bà, chị dâu gần 80 tuổi mới có thể ngồi lại cùng nhau làm món xôi Xuân Thành trứ danh.
Chị dâu thứ hai (ngồi giữa ảnh) nhẹ nhàng kéo tay mẹ tôi – cô dâu út (ngồi bên phải) và nói: “Dì ơi, con cảm ơn dì rất nhiều vì đã tạo điều kiện cho các con. .” Chỉ có họ chúng tôi mới có thể lên thành phố học tập và kiếm việc làm dễ dàng. Có rất ít người có tấm lòng như em và dì của em…”.
Tôi nhớ lúc đó mẹ tôi đã thẳng thắn trả lời: “Ừ, ngày xưa chúng tôi sống chung dưới một mái nhà, tôi và ông ấy cũng được anh chị em chia sẻ, che chở. Bây giờ tôi vẫn còn nhớ cảm giác vui sướng khi trở về . về nhà chồng và chị gái mua cho tôi một chiếc chiếu mới để nằm. Nhưng tôi nghĩ cũng tuyệt vời, nhà có 4 cô con dâu mà không ai cãi vã hay giận dữ một lời nào phải không?”.
Dì tôi khẳng định: “Đúng vậy, cùng nhau làm gì cũng tốt hơn là “chiến đấu” một mình! Rồi các bà già cùng nhau cười, lắc đầu trắng xóa. Con cháu các bà bây giờ đều thành đạt, có hơn chục bằng cử nhân, bằng thạc sĩ…
Đó cũng là chuyến đi Thanh Hóa cuối cùng của mẹ tôi. Năm 2012, bà lâm bệnh nặng; Năm 2018, mẹ tôi qua đời.
Trong chuyến đi đó, mẹ tôi còn đến thăm chị dâu, vợ của anh ruột bà. Trong hình này, tôi ngồi giữa hàng ghế sau cùng với các em và các con của dì, chú. |
Tiếc thay, lần đó do sức khỏe yếu nên người chú cả không thể đến dự lễ giỗ. Nhưng bố mẹ tôi cũng được con cháu đưa tới thăm bà. Đê ven sông Hạnh Phúc ở thôn Xuân Thành chiều ấy lộng gió. Giống như chú rể thứ hai, lưng của chú rể lớn nhất cũng cong thành hình chữ L. Tóc ông đã bạc nhưng khi gặp lại các con, ông lại nhớ về nhiều kỷ niệm và vẫn cười lớn giữa xóm nhỏ.
Sau chuyến đi về, tôi mở cuốn album và kể lại câu chuyện về bức ảnh. Chị dâu tôi tiếc nuối nói: “Nếu biết thế thì em đã chụp thêm ảnh cho mẹ và các chú rồi. Lúc sang nhà chú, dù bận thế nào cũng quên mang theo máy ảnh”. Tuy nhiên, may mắn thay chúng tôi vẫn còn lưu giữ được bức ảnh mẹ tôi và hai người chú rể vui vẻ ở tuổi U80 ngày ấy. Điều đó thật có giá trị!
Contest author: Le Tu Phuong (HCMC)
Mời các bạn viết và gửi những bức ảnh quý giá của mình tham dự cuộc thi Ảnh Đời Sống do Báo Phụ Nữ Thành phố Hồ Chí Minh tổ chức. Các bài dự thi xin vui lòng gửi về: – Tòa soạn Báo Phụ nữ Thành phố Hồ Chí Minh, 311 Điện Biên Phủ, Quận 3, Thành phố Hồ Chí Minh. Bên ngoài phong bì ghi rõ: “Ảnh trong cuộc thi dự thi”. Cơ cấu giải thưởng: – 1 Giải Nhất: 1 máy ảnh Canon Eos R100 trị giá 22.000.000 + 10.000.000 VNĐ tiền mặt. – 1 Giải Nhì: 1 máy ảnh Canon PowerShot V10 trị giá 16.000.000 + 5.000.000 VNĐ tiền mặt. – 2 Giải Ba: Mỗi giải trị giá 3.000.000 đồng tiền mặt. – 3 giải Khuyến khích: Mỗi giải trị giá 2.000.000 đồng tiền mặt. – 6 giải phụ cho tác phẩm được bình chọn nhiều nhất ( dựa trên lượt like và share trên trang Báo Phụ nữ TP.HCM và trên website Báo Phụ nữ TP.HCM mỗi tháng). Mỗi giải là 1 máy in Canon G1010 trị giá 3.500.000đ. Vui lòng xem thể lệ cuộc thi tại đây |
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/bai-du-thi-nhung-buc-anh-trong-doi-nhung-nang-dau-toc-bac-a1501762 .html” name=””]