Tôi ngày bé chẳng hiểu được cách yêu của mẹ. Chậm rãi trưởng thành, tôi có thể cảm nhận được mẹ sẽ chẳng ngần ngại đem hết những gì tốt nhất dành hết cho tôi.
Tôi là đứa trẻ rất dễ giận dỗi. Mẹ nuôi tôi bằng một tình yêu lớn, bao dung và che chở tôi trước tất thảy mọi điều. Mẹ dạy tôi về cuộc sống, về cách yêu. Tôi hỏi mẹ tình thương lớn lao và sự vị tha của mẹ từ đâu mà có. Mẹ nói đó là yêu, sau này con sẽ hiểu. Tôi lại hỏi mẹ: có giống như cách mẹ yêu ba không?
Mẹ khe khẽ lắc đầu. Tôi ngày bé chẳng hiểu được cách yêu của mẹ. Chậm rãi trưởng thành, tôi có thể cảm nhận được mẹ sẽ chẳng ngần ngại đem hết những gì tốt nhất dành hết cho tôi. Tôi nghiễm nhiên nhận lấy, coi như lẽ tất nhiên. Mẹ cũng chưa bao giờ keo kiệt, vẫn cứ để tôi sống trong tình yêu đủ đầy và trọn vẹn của mẹ.
Ảnh mang tính minh họa – Shutterstock |
Tôi dần lớn, biết yêu một chàng trai vô tình gặp gỡ. Anh nói yêu tôi, nhưng cách yêu lại chẳng giống mẹ. Anh thi thoảng sẽ làm tôi buồn. Anh đôi lúc sẽ trách móc tôi những điều nhỏ bé. Thế mà tôi lại thấy hạnh phúc nhiều hơn lúc ở cạnh mẹ. Anh đã đập tan sự giận dỗi trẻ con nơi tôi. Đó là điều mẹ chưa từng làm. Tôi chẳng hiểu tại sao đều là yêu, cách yêu của mẹ lại nhẹ như một áng mây bồng bềnh, còn anh thì như một con sóng. Mây cứ lững thững trôi như vậy, để sóng cuốn tôi dần xa.
Ngày tôi lấy chồng, mẹ vuốt tóc tôi, dặn dò rất nhiều điều. Tôi dạ vâng nghe lời, mẹ đỏ hoe đôi mắt. Tôi lấy chồng gần nhà, có thể về thăm mẹ thường xuyên. Tôi chưa hiểu được giọt nước mắt của mẹ ngày tôi xuất giá, chỉ là biết tôi đã rời xa vòng tay yêu thương, xa sự bao dung và chở che của mẹ. Cuộc sống khác nhiều so với ngày còn được mẹ nâng niu. Thi thoảng giận dỗi chồng, tôi lại bỏ về nhà khóc lóc với mẹ.
Ở cạnh mẹ, tôi lại trở thành đứa trẻ giận dỗi của trước kia, léo nhéo kể tội chồng, thở than cuộc đời này đầy những đau khổ. Mẹ ôm đứa cháu ngoại trong tay, nghiêm giọng trách mắng mỗi lần tôi nói sẽ ly hôn nếu chồng không chịu xin lỗi. Tôi chỉ muốn trút bực dọc, vậy mà mẹ lại dạy tôi một thôi một hồi về chuyện con cái.
Tôi hiểu ý mẹ, hiểu lời nhắc nhở của mẹ. Tôi cũng đã làm mẹ, hiểu được tình yêu của mẹ, cũng đã rõ tình yêu chia thành nhiều cách yêu như thế nào. Mẹ vẫn luôn vậy – yêu thương và chở che. Ngày xưa, tình yêu của mẹ chỉ dành cho tôi, giờ lại phải lo lắng cả cho gia đình nhỏ của tôi, cho đứa con bé bỏng tôi vẫn thường gửi về nhờ mẹ trông nom.
Không ca thán, không chối từ, luôn nhất mực dịu dàng, luôn bao dung tất cả, mẹ như một bến đỗ giữa cuộc sống đầy những chông chênh này. Có mẹ, tôi có một chốn để quay về, ăn một bữa cơm chẳng lo ai rửa chén, ngủ một giấc say chẳng sợ bộn bề. Vòng ôm của mẹ vẫn luôn cho tôi tìm thấy yên bình.
Chỉ là tôi còn một gia đình nhỏ phải chăm lo, còn một đứa trẻ tôi phải yêu thương như mẹ đã từng dành cho tôi vậy. Thương yêu, lo lắng đến mấy, mẹ vẫn sẽ đánh thức tôi dậy, hối tôi mau về nhà với con sau bữa cơm chiều. Dáng mẹ nhỏ bé, gầy guộc khuất dần sau mỗi cái ngoái đầu của tôi. Rưng rức yêu thương nhưng cũng chỉ có thể để trong lòng mà thổn thức.
Ảnh mang tính minh họa – Shutterstock |
Đôi lần con gái hỏi tôi những câu ngô nghê: “Tại sao mẹ lại không ở cùng ngoại mà lại ở một căn nhà khác? Hay là mẹ không thương nên chẳng ở bên chăm sóc bà ngoại?”. Giọng con bé trong veo, nhưng câu hỏi lại làm tôi chột dạ. Tôi nghĩ thật lâu để tìm câu trả lời cho con bé dễ hiểu, cũng là tìm một lời giải đáp cho chính bản thân mình.
Những câu trò chuyện suốt chặng đường về của tôi và con gợi cho tôi nhớ về năm tháng cũ, lúc tôi còn là đứa trẻ hay giận dỗi và luôn được mẹ chở che.
Có nhiều lúc, tôi cũng ngồi cố vẽ ra tương lai của sau này. Con gái tôi cũng sẽ như tôi, gặp rồi yêu một ai đó, sau đó rời đi xây dựng một tổ ấm mới. Tôi lại tiếp tục yêu thương con bé, chờ nấu cho nó một bữa cơm, chăm cho nó một giấc ngủ thật yên lành và tôi cũng sẽ luôn yêu con bằng một tình yêu lặng lẽ, bền bỉ, không bao giờ lụi tắt.
Giống như cách mẹ vẫn luôn yêu tôi.
Quỳnh Phan
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/bai-hoc-cua-me-ve-tinh-yeu-a1523621.html” name=””]