Mẹ vui mừng khi tôi nói sẽ đưa mẹ đi chợ. Mẹ hào hứng ngay từ lúc tôi cất tiếng. Mẹ bảo mẹ sẽ mua cái này, cái kia, cái kia.
Một hôm, đang miên man chuyện đông tây qua điện thoại, bố bỗng ngập ngừng hỏi tôi: “Dạo này con rảnh không? Bố có thể thu xếp đưa mẹ đi chợ một hôm được không?”.
Tôi ngạc nhiên: “Bố mẹ phải mua gì mới bảo, nhưng gấp quá thì chạy ra ngõ cũng được. Đi chợ tiêu tiền…”. “Không, cô ấy muốn đi,” bố nói. “Nhưng…”, tôi ngập ngừng.
Đi chợ với bố hay với chúng tôi thật đơn giản. Từ nhà bố mẹ chạy xe khoảng 5km là đến chợ. Có rất nhiều đồ mộc mạc, có bà, có mẹ, có chị…người quen của mẹ.
Mẹ tôi gắn bó với chợ gần như cả cuộc đời. Mẹ có một sạp hàng nhỏ bên ngoài và bày bán thêm đủ loại rau trái cây nhà lá vườn theo mùa mà mẹ bày bán. Một gian hàng nhỏ nhưng mẹ nuôi đủ anh chị em tôi khôn lớn. Việc lớn việc nhỏ trong nhà mẹ đều cố gắng vun vén…
Chỉ đến khi các con đã lớn, vừa phải phân tích, năn nỉ, vừa tức giận, chúng tôi mới quyết định xa quán một thời gian để nghỉ ngơi.
Mẹ nghỉ bán hàng ở chợ nhưng vẫn ngược xuôi thăm bạn cũ… (ảnh minh họa) |
Chợ đã đóng cửa nhưng mẹ tôi vẫn chạy tới chạy lui ở đó. Mẹ nói quen rồi, ở nhà mẹ cũng bồn chồn, ngày nào mẹ không ra là thiếu một chút. Gần một năm nay, chân và má yếu, phải uống thuốc rồi tập trị liệu, muốn đi đâu, cả nhà phải bắt mẹ ngồi xe lăn đẩy cho thoải mái. Có lẽ vì thế mà chuyện mẹ đi chợ chơi với các bà, các dì xa dần.
Bố nói: “Bố chạy xe ôm chở con đi sợ không ổn, chân yếu mà sức…” Thế là tôi hiểu ra. Bố tôi muốn đưa mẹ tôi đi chợ chứ không phải đi mua đồ như tôi nghĩ. Bố muốn cô ấy gặp lại những người quen cũ, muốn cô ấy hòa nhập với không gian mà cô ấy đang ở và muốn cô ấy nở nụ cười hạnh phúc nhất mà cô ấy từng có. Ở nhà mẹ có ba, nhưng lời thủ thỉ của đôi vợ chồng già rồi cũng sẽ chùn bước. Tôi muốn gặp mọi người, tôi cũng muốn một không gian rộng rãi, tôi muốn chạm vào không gian của kỉ niệm một lần nữa.
Tôi cứ nghĩ mẹ có ba, ngồi xe lăn là đủ. Mẹ có thể ra vào ngõ để xem người, gặp hàng xóm nếu muốn. Tôi đã không tìm ra những gì cô ấy muốn.
Tôi trở lại. Mẹ rất vui khi tôi nói sẽ đưa mẹ đi chợ. Mẹ hào hứng ngay từ lúc tôi cất tiếng. Mẹ bảo mẹ sẽ mua cái này, cái kia, cái kia. Sẽ mang ít đồ cho thím Tư ngồi cạnh sạp hàng bao năm nay… Cả đêm vui như trẻ thơ. Bố thỉnh thoảng nháy mắt với tôi như muốn nói: “Đấy, gặp con nhé!”.
Tôi dừng xe cạnh chợ, rồi nhấc chiếc xe lăn của mẹ. Bố tôi xua tay khi thấy tôi định đẩy mẹ vào chợ với bố: “Để con đi!”. Nụ cười của ba sao dễ thương quá.
Tôi đứng từ xa nhìn mọi người phấn khích chạy đến ôm má tôi. Dì Tư, bà. Cô Sáu, người đánh cá, người bán rau… Lòng tôi nghẹn ngào xúc động. Mẹ chìm đắm trong tình yêu của những người đã gắn bó bao năm. Khoảng trống ấy không nơi nào thay thế được.
Dù là mùi thơm của cá mú với rau, thịt, cả những tiếng mặc cả mua bán xôn xao của những góc chợ và cả những tiếng xì xầm bàn tán khi người mua kẻ bán bất đồng… nhưng mẹ vui lắm. Niềm vui đi chợ mà năm nay mẹ không có.
Người già có niềm vui như trẻ thơ… (ảnh minh họa) |
Đó là cách người già. Khi không còn nỗi lo cơm áo gạo tiền, không còn nỗi lo con cái học hành… thì ước muốn sẽ được chạm đến những điều bình dị: Cầu mong cho con bình an, mong cháu quanh mình ríu rít kể chuyện. Mong đến cuối tuần, tiếng xe con đậu trước nhà. Và mong được chạm đến cả những kỉ niệm hạnh phúc…
Mẹ tôi không còn để ý đến nhu cầu vật chất, mẹ cần niềm vui tinh thần. Niềm vui giản dị ấy, những đứa trẻ như tôi đang kiếm sống không hiểu nổi.
Rất lâu sau, tôi thấy bố tôi từ từ đẩy xe đưa mẹ tôi ra ngoài. Gương mặt bạn rạng rỡ hơn bao giờ hết. Tôi chạy ra cửa xe chờ đỡ mẹ dậy. Nhưng thực ra, tôi đã thầm giấu cảm xúc chực trào thành nước mắt.
Tôi sẽ về nhà nhiều hơn để đưa cô ấy đi chợ, đưa cô ấy đến những khoảnh khắc quý giá, như buổi sáng bình yên này. Chắc chắn…
Lỗ rốn
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/con-thu-xep-ve-dua-ma-di-cho-duoc-khong-a1491718.html” name=” “]