Từ khi mẹ tôi phải điều trị bệnh tiểu đường, bữa ăn của gia đình tôi bị gián đoạn, không khí luôn nặng nề.
Từ khi phải ăn kiêng nên mẹ cô rất kén chọn (ảnh minh họa) |
Đi làm về muộn, nhìn thấy mẹ ngồi trên ghế với vẻ mặt không vui, tôi biết chắc chắn mẹ đã có mâu thuẫn với con dâu.
Tôi không hỏi nhưng tôi đoán đó là gì. Chỉ là một bữa ăn bình thường hàng ngày. Và cũng như bao gia đình, phải có 1 bếp có 2 mâm, 1 mâm 2-3 chén nước chấm. Từ ngày mẹ tôi được chẩn đoán mắc bệnh tiểu đường và phải điều trị theo chỉ định của bác sĩ, chế độ ăn uống của gia đình bị xáo trộn rất nhiều.
Đầu tiên, mẹ tuyệt đối không động đến đường. Chị dâu tôi người miền Tây và có thói quen nêm đường khi nấu ăn. Lúc đầu cả nhà tôi cũng không quen, nhưng vì thương chị dâu lấy chồng xa, nếu bị bắt đang nấu ăn thì sẽ căng thẳng hơn nên cả nhà cứ giữ nguyên. ăn và… quen dần, không biết từ khi nào.
Sau đó, từ khi mẹ tôi phải ăn kiêng, thói quen thêm đường vào thức ăn của chị dâu tôi trở thành nguồn gốc xung đột. Bữa nào mẹ cũng “tra hỏi”: “Món này/món kia có đường không?”.
Lúc đầu, chị dâu tôi không quen với chế độ ăn của mẹ nên luôn phải xin lỗi vì thói quen thêm đường. Mẹ liền trừng mắt: “Sao mẹ có thể ăn với đường được?”. Sau đó cô ấy tức giận và bữa ăn mất đi hương vị.
Tiếp theo là các món chiên, xào. Nhìn thấy những đĩa dầu mỡ trên mâm cơm khiến mẹ không hài lòng. Mỗi ngày chị dâu vô tình cho quá nhiều dầu ăn, mẹ tôi phải lau sạch nước xào có chứa dầu ăn. Cô cho biết dầu mỡ không tốt cho sức khỏe. Chị dâu tôi phản bác: “Dầu mỡ chỉ có hại khi dùng quá nhiều”. Thế là mẹ chồng, con dâu đều căng thẳng.
Tiếp theo là các loại rau. Có mẹ nên ăn nhiều, có mẹ chỉ nên ăn ít, thậm chí không nên ăn gì cả. Khi chị dâu đi chợ về, mẹ tôi tìm kiếm trong ngõ xem có loại rau nào cấm ăn mà con dâu vẫn mua về nấu không.
Cuối cùng, mẹ muốn đĩa ăn tối có nhiều đồ ăn mặn. Cô cho biết bệnh tiểu đường không cho phép cô ăn nhiều cơm vì cơm có nhiều tinh bột mà phải ăn nhiều món thịt và rau.
Chị dâu tôi bảo không nên ăn quá nhiều chất đạm trong một bữa, cơ thể sẽ khó tiêu hóa và mệt mỏi. Mẹ tôi phản đối, cho rằng con dâu lý do lười biếng, không quan tâm đến sức khỏe của mẹ.
Ăn kiêng hay không, niềm vui khi ăn uống mới quan trọng (minh họa) |
Nhiều khi chứng kiến những bữa cơm nặng như đá vì mẹ liên tục tra hỏi về đường, dầu, sao không làm món này, sao không làm món kia… chứng kiến nỗi đau khổ của chị dâu, tôi biết sẽ đến. một ngày. Cơn giận bùng nổ.
Tôi cất túi xách và khuyên mẹ: “Mẹ ốm, mẹ đang ăn kiêng nhưng không có nghĩa là mẹ bắt cả nhà phải ăn kiêng. Các con còn nhỏ, cần ăn những món ngon. , đồ ăn đa dạng. Bố và anh trai tôi cũng khá kén ăn trong việc ăn uống, nhưng bây giờ mẹ tôi lại khiến người ta nấu ăn như thế này cũng khó khăn, ngay cả người giỏi cũng chỉ chịu đựng được vài bữa.”
Mẹ tôi bực bội: “Bệnh từ miệng mà ra”. Nếu không kiêng khem, khi cả nhà ôm bệnh sẽ càng khổ hơn”.
Tôi vẫn kiên trì: “Mẹ ơi, ăn kiêng là điều khó khăn với người đã có thói quen ăn uống hàng chục năm, có một số điều cần phải thay đổi nhưng đừng làm khó chị dâu và mọi người. không vui thì bữa cơm có nấu ngon đến đâu cũng khó nuốt mẹ ơi. Con nghĩ ăn kiêng không quan trọng bằng việc mẹ ăn có vui vẻ hay không. Hay con và mẹ nên tách ra nấu riêng, không cần làm phiền chị dâu tôi à?”
Mẹ tôi phản đối việc tách bếp vì cho rằng tôi nói bậy. Suốt buổi tối mẹ nhìn tôi trìu mến, mặt mẹ vẫn buồn nhưng dường như mẹ đã hiểu…
Chỉ Giang
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/nhung-bua-com-nang-ne-nhu-deo-da-a1505217.html” name=””]