Ngày giỗ quê hương, trong đó có “phần” chia bánh, trái cây đã trở thành một nét đẹp truyền thống của gia đình tôi.
Hồi tôi còn nhỏ, mỗi lần người thân làm giỗ, đêm trước ngày giỗ, mẹ tôi làm bánh để sáng hôm sau đem lên bàn thờ. Vào thời điểm đó, đồ cúng được làm bằng tay từ những cây trồng trong nhà. Giống như bánh ít lá gai, cần có xôi, đậu xanh, đường, gừng… mà người nông dân nào cũng có sẵn. Ngược lại, khi gia đình tôi làm giỗ, họ hàng cũng mang theo bánh và trái cây.
Đến nay, thế hệ 3X, 4X vẫn miệt mài làm bánh giỗ. Có người còn đi chợ mua xôi nếp, bánh chưng, bánh chưng, bánh ngọt, bánh ít, bánh hạt sen, bánh chưng. , bánh tét… Cũng có người mang bia, nước ngọt tới nhưng thường là bạn bè hoặc họ hàng xa.
Chồng tôi năm đầu tiên về quê vợ thấy nhiều người đi giỗ bưng mâm bánh hình vuông màu đen có vừng bên trên. Anh nửa đùa nửa thật: “Cúng dường như thế nào… một khối thịt bê?” Là vậy sao? Chỉ có người Quảng Nam mới biết đó là xôi đường, ở miền Nam gọi là xôi vị, chỉ khác biệt duy nhất là được nấu với đường đen hoặc đường trắng.
Bố mẹ tôi đông con, hầu hết đều ở xa nhà nhưng mỗi khi có giỗ họ luôn thu xếp để về. Vào ngày giỗ ông, bố tôi thường giao cho các con tặng quà cho khách đến dự đám giỗ, thường là bánh và trái cây mà khách mang đến dâng. Sau khi phát cho khách, vẫn còn dư khá nhiều bánh trái cây. Cha mẹ dặn con cái hãy chia ra, nhất là những người ở xa, mang về làm quà cho đồng bào xứ Quảng – những người “biết ăn” món xứ Quảng.
Cha mẹ tôi đã qua đời, bây giờ đến lượt anh trai tôi lo đám giỗ, cả trong lẫn ngoài. Sau ngày giỗ, ông mang hết bánh trái ra xin cả nhà chia nhau, như chia… một gia tài. Mỗi người lấy một ít, tôi chỉ lấy một miếng xôi nhỏ với đường và một ít bánh ít lá gai gai, gọi cho thơm mùi quê hương, để chiều lòng người thân.
Về quê ăn giỗ, chúng ta mong đến lúc bày bánh trái ra ngắm nhìn thỏa thích, ước gì thời đại này không còn đói khổ khốn khổ như xưa nữa. Nhớ ngày xưa, đứa trẻ nông thôn nào cũng đợi cha mẹ đi giỗ về để được thưởng thức bánh quê.
Về nhà giỗ, chúng tôi đặc biệt thích thú giây phút chia nhau bánh trái. Lúc đó, chị tôi cầm điện thoại quay/chụp ảnh để làm kỷ niệm. Anh tôi giục mọi người ngồi vào, giống như hồi bố mẹ chúng tôi còn trẻ. Ngồi chia nhau những chiếc bánh, trái cây cũng là lúc kể những câu chuyện xưa, kể cho nhau nghe nhiều điều và thật mãn nguyện khi nhìn chiếc bánh chứa đựng bao kỷ niệm.
Chị tôi thích làm những clip về những chuyện liên quan đến gia đình. Trong những clip đó thường có cảnh chia bánh trong lễ giỗ tổ nhộn nhịp. Đó là lúc khách khứa đã về hết, chỉ còn lại người nhà ngồi nghỉ ngơi sau khi dọn dẹp, chia bánh trái với nhau và với hàng xóm. Nói về nghề làm bánh giỗ, mẹ tôi thuộc thế hệ 3X và có tài. Điều đáng tiếc là không có cô con gái nào chịu học cách làm bánh của bà.
Ngày giỗ, chúng tôi phải chọn và đặt bánh địa phương của các hãng bánh ngon nổi tiếng và bảo nhau rằng ngày giỗ ở quê nhất định phải có bánh trái quê.
Ngày giỗ quê hương, trong đó có “phần” chia bánh, trái cây đã trở thành một nét đẹp truyền thống của gia đình tôi. Với tôi, đó là một phần ký ức, một khoảnh khắc đẹp đẽ, đáng ghi nhớ trong cuộc đời.
Phi Khanh
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/chia-banh-trai-dam-gio-a1505321.html” name=””]