Sự tự do lúc đó sẽ thành dư thừa, trống trải, đi ra đi vào mãi mà vẫn chưa hết ngày. Mẹ gọi đó là cái bẫy độc thân.
Ảnh mang tính minh họa – Shutterstock |
Năm nay tôi 41 tuổi, đã lập gia đình được 5 năm, có 2 con nhỏ. Tôi đang có cuộc hôn nhân hạnh phúc với người bạn đời đồng điệu. Nhưng 10 năm trước, khi vừa bước qua tuổi 30, tôi đã nghĩ mình sẽ ở vậy chứ không lấy chồng…
Tôi vốn độc lập, cá tính mạnh. Trước khi lập gia đình, tôi làm trong ngành truyền thông. Bản chất công việc khá áp lực, thời gian thất thường, di chuyển nhiều, gặp gỡ nhiều người khiến tôi nghĩ mình sẽ không đủ thời gian và năng lượng cho chuyện lấy chồng, sinh con, rồi chăm sóc gia đình. Tất nhiên là tôi cũng hẹn hò, nhưng gần như chưa bao giờ nghĩ đến hôn nhân sau những mối quan hệ vui vẻ.
Nhưng lý do lớn hơn có lẽ là do tôi đã quá thoải mái trong sự tự do của mình. Tôi sợ mất đi những buổi sáng ngủ nướng sau những đêm dài chạy deadline hay những buổi chiều ngẫu hứng đi cà phê cùng mấy cô bạn thân mà không phải lo về đón con. Tôi sợ mất đi những cuối tuần lên đồ đi bar, đi club đến gần sáng và có thể sẽ gặp gỡ ai đó trong những cuộc vui. Tôi sợ mất đi những chuyến du lịch khi cứ có ngày phép là lên đường mà không cần phải bàn bạc hay thỏa hiệp với ai quá nhiều.
Tôi cũng sợ mất đi những ngày chậm rãi ít trách nhiệm của mình: buổi sáng với cuốn sách, ly cà phê nóng và chú mèo cưng; buổi chiều thảnh thơi đi gội đầu, làm móng hay buổi tối thích thì nấu nướng lành mạnh, không thích thì mở app đặt đồ ăn giao tận nhà. Tôi sợ mất đi không gian độc thân dễ chịu, khi lỡ có cãi nhau với người yêu, tôi vẫn còn chốn riêng của mình để trở về.
Ở thời điểm 10 năm trước, khi vừa bước sang tuổi 31, tôi quyết định xin nghỉ việc và thực hiện chuyến du lịch một mình trong 1 năm. Lúc đó, tôi đã bắt đầu gặp áp lực với những lời nói ra nói vào về chuyện lập gia đình và ổn định cuộc sống. Trước ngày lên đường, tôi đã nói chuyện với mẹ. Bà cũng nói đại ý rằng điều mẹ hài lòng nhất trong đời là lấy ba, vì nhờ đó mà mẹ có người sớm tối bầu bạn khi chị em tôi sống xa nhà.
Mẹ bảo đời người buồn nhất là cô đơn lúc xế chiều. Khi đó thì sự nghiệp thành công, những chuyến du lịch, những món ăn ngon cũng không còn quan trọng nữa. Sự tự do lúc đó sẽ thành dư thừa, trống trải, đi ra đi vào mãi mà vẫn chưa hết ngày. Mẹ gọi đó là cái bẫy độc thân.
Ảnh mang tính minh họa – Shutterstok |
Tôi nghĩ mẹ nói đúng. Dù tôi tôn thờ chủ nghĩa độc thân, nhưng cũng sợ mình sẽ cô đơn khi về già. Dù luôn miệng khẳng định yêu quý sự tự do, trong thâm tâm, tôi vẫn muốn sẽ gặp được người đồng điệu để có thể “mất tự do” một chút. Tuy nhiên, nhất định phải là một người xứng đáng để tôi đánh đổi tự do. Bằng không, nhắm mắt kết hôn và sa chân vào một chiếc bẫy hôn nhân rồi ngắc ngứ trong đó là điều tôi càng không mong muốn.
Có không ít phụ nữ đang mắc kẹt trong cái bẫy hôn nhân, chỉ để ép mình cho vừa cái khuôn làm vợ, làm mẹ. Họ đối mặt với những người chồng ngoại tình, vũ phu, gia trưởng, vô tâm; những bà mẹ chồng xét nét, những cô em chồng quá quắt cùng bao trách nhiệm lo toan cho gia đình. Những cuộc hôn nhân không hạnh phúc khiến họ trở nên già nua, cáu bẳn, phụ thuộc, đánh mất chính mình.
Tôi quyết định lấy chồng năm 36 tuổi – khá muộn so với bạn bè cùng trang lứa, nhưng là đúng người, đúng thời điểm. Tôi đã lấy chồng khi tôi nghĩ mình có đủ sự tự do độc thân rồi, chứ không phải khi cả xã hội hối thúc gọi tôi là “gái già”. Tôi lấy chồng khi cảm nhận đủ tình yêu, có đủ lý do để xây dựng tương lai cùng nhau, để giữ lấy nhau khi gặp phải những cơn sóng ngầm của hôn nhân.
Đến bây giờ, sau 5 năm, tôi vẫn thấy mình sáng suốt khi bước ra khỏi bẫy độc thân đúng lúc. Cuộc sống hôn nhân trôi qua giản dị, bình yên; có tất bật lo toan, nhưng cũng ngập tràn tiếng cười. Tương lai không thể nói trước, nhưng tôi hy vọng chúng tôi sẽ có đủ sự thấu hiểu, lòng bao dung để thức dậy mỗi ngày cùng nhau mà không có cảm giác mình đang mắc kẹt thêm một ngày nữa.
Vi Oanh (từ Đan Mạch)
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/chiec-bay-doc-than-a1528484.html” name=””]