Những lá thư cha viết cho mẹ, mang vị mặn của gió biển, màu xanh của trời và sự buồn ngủ của sao… Cây cầu tình yêu giữa Hà Nội và Trường Sa là những lá thư đều đặn.
Mẹ tôi như cây mùa đông trong ngõ vắng, gánh nắng mưa, gầy gầy oằn mình chống chọi với cái lạnh của gió đông. Ông trời cho tôi hạnh phúc nào sao không tròn trịa, cả đời tôi chờ đợi cha, giờ đây tôi cũng đang chờ đợi em.
Ông bà tôi có 7 người con, mẹ là út. Ông bà làm nông ở xã Xuân Trạch, huyện Đông Anh, Hà Nội. Sau khi tốt nghiệp lớp 12, mẹ tôi vào làm việc tại Công ty xăng dầu khu vực 1. Tại đây bà gặp cha tôi do ông tôi giới thiệu. Tình yêu của cha mẹ đơm hoa kết trái và lớn dần theo những bức thư tình gửi con.
Bố tôi là con cả trong một gia đình có 5 anh em. Ba sinh ra và lớn lên ở Hải Phòng. Ông nội làm việc tại Công ty Xăng dầu Đức Giang, Gia Lâm, Hà Nội, bà nội làm nông. Năm 1964, bố anh vào chiến trường B 2 năm, sau đó đóng quân ở Trường Sa, nơi tiền tiêu bão táp.
Cha mẹ tác giả xin cây cầu tình yêu giữa Hà Nội và Trường Sa là những bức thư thường xuyên |
Những lá thư cha viết cho mẹ, mang vị mặn của gió biển, màu xanh của trời và sự buồn ngủ của sao… Cây cầu tình yêu giữa Hà Nội và Trường Sa là những lá thư đều đặn.
Ở Trường Sa, nhìn lên là trời, nhìn xuống là nước, bước xuống cũng là nước, giữa đại dương bao la… Nơi biển ôm đảo vào lòng để Tổ quốc dựa vào, ươm mầm cho những mầm non. tình yêu quê hương trên cát mặn.
Đám cưới của bố mẹ tôi năm 1967. Sau này khi mẹ cho tôi đọc những lá thư bố mẹ viết cho nhau, dù còn nhỏ nhưng tôi vẫn hơi “ghen tị” vì quá đẹp và lãng mạn: “Chiều khi nào Hoàng hôn buông dần trên đảo cũng là lúc đàn hải âu bay về tổ, em có nghĩ và nhớ đến anh không?”
Đằng sau bức ảnh bố mẹ chụp cùng nhau, mẹ cô còn viết “hãy giữ lời thề thủy chung”. Một đầu nỗi nhớ là Hà Nội, mẹ đã viết bao nhiêu lá thư để buộc lòng yêu thương và nỗi nhớ; gửi cả mùa, cả hương thơm theo ngày, theo tháng cho trang viết. Mùa hoa lan nở, mùa hoa sữa ấm áp, mùa hoa sấu, mùa cốm xanh trở lại.
Ngày nào mẹ cũng tự nghĩ, có nỗi nhớ nào đong đếm được, đong đếm được khi mùa đông lặng im. Sợi dây tình yêu mong manh như tấm rèm rũ gió chờ trăng ngà, quằn quại võ công, chờ sương đêm…
Con ngõ nhỏ, nơi mùa thu Hà Nội đẹp biết bao, mẹ vẫn ngóng trông ngóng cha về. Cây liễu bên Hồ Gươm buông tóc, như từng sợi thanh xuân của mẹ đang dần trôi qua. Hoa thạch thảo, hoa cúc vàng… bao mùa hoa đi qua, tóc mẹ nhuốm thêm sợi bạc, da cha đen sạm vì sương gió, vì nắng biển. Cách nhau bao nhiêu năm ở hòn đảo xa xôi, thời gian của phép thuật chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Sân ga Hàng Cỏ đã chứng kiến biết bao lần mẹ tôi vui vẻ đón bố về mà tiễn ông ra đi trong nước mắt.
Năm 1990, bố tôi hoàn toàn trở về. Nhưng 6 năm sau, bố tôi lâm bệnh nặng. Hậu quả của chiến tranh, sức khỏe, tuổi già. Thời gian sống chỉ có thể tính bằng ngày.
Bệnh viện Quân y 108 Hà Nội là nơi hai người yêu nhau, tiếp tục viết cho nhau qua những trang giấy, khi cha không còn nghe, không nói được nữa. Về đó, nằm đó, vẫn gửi gắm yêu thương qua những trang viết, bằng những con chữ run run, quanh co, đáng thương.
Nhìn thấy những gì bố mẹ trao cho nhau vào phút cuối, khiến tôi quay mặt đi, nước mắt tuôn rơi trong lòng. Bao nhiêu năm chờ đợi mẹ vẫn còn xa vời vợi. Bao nhiêu đêm dài gọi là thao thức, bao nhiêu thổn thức gọi là nhớ, bao nhiêu yêu thương trong tim gọi là yêu mãi?
Cha mẹ tác giả lúc tuổi già |
Cuối năm 2000, bố tôi qua đời. Người thứ ba là trung tá, lữ đoàn 146 thuộc quân khu 4, trưởng đảo Trường Sa, trưởng đảo Sinh Tồn. Chúng ta, những người con, có quyền tự hào về cha, cả cuộc đời hy sinh, cả cuộc đời chính trực của mình. Bây giờ có chuyện liên quan đến biển đảo, với Tổ quốc, con lại càng nhớ bố hơn.
Cha tôi mang trong mình lời thề với Tổ quốc nên mấy chục năm qua, mẹ tôi vừa là người cha, người mẹ, vừa là người bạn của các con tôi. Vắng bố, mẹ dạy dỗ tôi cặn kẽ, dù là những điều nhỏ nhặt nhất. Dạy con từ uống cà phê là việc của người lớn.
Giờ đây, mỗi sáng cầm trên tay ly cà phê luôn hiện lên hình ảnh mẹ với lòng biết ơn vô hạn. Hơn 30 năm xa mẹ, mẹ vẫn âm thầm lo lắng cho tôi. Để mỗi khi em về, dù em đã già, anh vẫn coi em như đứa trẻ, lo cơm ăn ngủ cho em. Nhìn thấy nụ cười của mẹ mà lòng tôi vui hẳn lên.
Đón con ở ga, bàn tay người mẹ run run nắm chặt tay con như muốn buông tay, sợ con lạc mất. Tôi luôn trân trọng từng phút, từng giây khi ở bên mẹ. Con chỉ mong mẹ được vui vẻ, luôn mỉm cười. Mẹ đã dành hết tình yêu thương của mình cho bố và các con, để các con có được cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc.
Con muốn vẽ lên bầu trời ba chữ “Mẹ kính yêu” như thể mẹ sẽ luôn ở bên con. Con muốn say sưa hát về mẹ trong buổi hoàng hôn. Và hoàng hôn trong tôi bật khóc…
Le Minh
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/cau-chuyen-tinh-yeu-cuoc-yeu-xa-manh-liet-a1499186.html” name=””]