Cô ấy làm cùng chỗ với chồng tôi. Cả hai hẹn hò công khai, tuần nào cũng đi ăn, đi chơi và cư xử như vợ chồng.
Có cách nào để tha thứ cho một người đàn ông đã thay lòng đổi dạ không? (Hình minh họa) |
Tôi 38 tuổi, chồng 42 tuổi, lấy nhau được 14 năm. Chúng tôi sống với nhau được một thời gian thì bố chồng tôi ốm nặng. Chúng tôi phải vay mượn khắp nơi đưa anh đi khắp các bệnh viện lớn nhỏ nhưng anh không qua khỏi. Ông mất đi để lại món nợ rất lớn mà vợ chồng tôi phải trả.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định cho chồng đi làm việc ở nước ngoài. Dù biết một mình tôi phải gồng gánh nuôi 2 con và mẹ chồng khó tính nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác. “Em đi mấy năm rồi, trả hết nợ và cố gắng dành dụm vốn liếng để vợ chồng làm ăn”, anh động viên tôi trước khi lên đường.
Đột nhiên chồng tôi đã ở nước ngoài hơn 9 năm. Nợ nần trả hết, tiền tiết kiệm cũng có, tôi bảo anh về quê ở vậy nuôi vợ con nhưng anh không chịu. “Ngươi về nhà làm cái gì? Ngồi xổm có lẽ không bằng một phần ba thu nhập ở đây. Hãy để tôi ở lại đây thêm vài năm nữa,” anh nói.
Dạo này tiền của chồng ngày càng ít. Khi tôi hỏi, anh bảo: “Tăng ca ít nên thu nhập ngày càng giảm”. Tôi nghi ngờ nên đã hỏi một số người cùng quê cũng đang làm việc ở nước đó và phát hiện ra rằng anh ta đang hẹn hò với một người nào đó. Người phụ nữ này cũng đã kết hôn được một thời gian, mới chuyển đến một thời gian và làm cùng chỗ với chồng tôi. Hai người công khai quan hệ, tuần nào cũng đi ăn, đi chơi và cư xử như vợ chồng.
Tôi gọi điện chất vấn, anh ta phủ nhận, cho đến khi tôi nói tên và lai lịch cô nhân tình của anh ta thì anh ta mới nhận lời. “Tôi chỉ quen cô ấy để thỏa mãn nhu cầu của mình, còn lại tôi vẫn toàn tâm toàn ý cho anh và các con. Tất cả số tiền bạn kiếm được đều được gửi về nhà. Tôi thề, ngày mai tôi sẽ cắt đứt quan hệ với cô gái đó.”
Tôi đau khổ, uất hận chồng, không liên lạc với anh kể từ hôm đó. Tôi tiếc bao năm dài chờ chồng về. Đôi khi tôi cũng nghe những câu chuyện về những người đàn ông bỏ việc và ngoại tình. Đôi khi tôi nghĩ về điều tương tự xảy ra với gia đình mình. Sau khi quyết định để chồng đi làm xa, rủi ro rất cao nhưng khi nghe anh thú nhận, tôi vẫn suy sụp và mất phương hướng. Giá như ngày xưa đừng bắt chồng đi công tác nước ngoài. Hoặc nếu tôi đã khăng khăng ép anh ấy trở về nhà 3 năm trước…
Tôi gặm nhấm đau khổ, nhốt mình trong nhà mấy ngày liền, không muốn ăn uống. Các chị chồng biết chuyện cũng đến an ủi, động viên và khuyên tôi nên độ lượng, tha thứ: “Thôi, vì con cái mà độ lượng. Các chị gọi điện mắng nó, nó còn hứa nhất định không qua lại với con bé đó nữa”.
Vài ngày sau, mẹ ruột của tôi cũng gọi cho tôi. Tất cả họ đều biết về nó. Mẹ tôi kể rằng nửa đêm chồng tôi gọi điện cho bà, khóc lóc kể hết mọi chuyện, xin bà tha thứ và nói chuyện giúp tôi.
Mẹ tôi giải thích: “Chồng tôi cũng là một người đáng yêu và hợp lý. Hơn chục năm làm con rể, anh chưa bao giờ khiến bố mẹ thất vọng. Đàn ông xa vợ lâu ngày có sa sút, mình cũng phải độ lượng với họ. Miễn là từ giờ đừng như vậy nữa. Người phụ nữ như mẹ và các con của mình thường khổ như thế này”.
Tôi rơi vào thất vọng, bế tắc khi không thể tha thứ cho chồng (Ảnh minh họa) |
Đã vài tháng rồi. Tôi nhịn vì bố mẹ và các em nhưng không thể ngọt nhạt với chồng hay coi như không có chuyện gì. Sắp tới chồng quay về hẳn, tôi sợ gần gũi sẽ nảy sinh tình cảm bị phản bội. Tôi không thể hoàn toàn tha thứ cho chồng, cũng như không thể ngừng dằn vặt, ám ảnh. Tôi nên làm gì?
H. Thắm
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/co-cach-nao-tha-thu-cho-nguoi-chong-ngoai-tinh-a1490869.html” name=” “]