Nhiều cô dâu đã tạm gác lại tuổi trẻ và công việc để chăm sóc bố mẹ chồng lúc tuổi già, bệnh tật.
Dù bị thương nhưng cô vẫn chăm sóc mẹ chồng
Một ngày cuối tháng 6, chị Mai Thị Kim Dung (phường Tân Thành, quận Tân Phú, TP.HCM) gặp tai nạn giao thông trên đường đi làm. Chấn thương cột sống buộc cô phải nghỉ thi đấu ít nhất một tuần. Nhiều lần, cô cố gắng chịu đựng cơn đau và đứng dậy nhưng không thể quay đầu lại. Chị Dung tâm sự: “Lúc đó tôi chỉ lo mẹ chồng ở nhà không có ai chăm sóc”.
Nằm một chỗ, bà Dung càng sốt ruột, không yên tâm khi giao hết việc nhà cho chồng và con trai. Cô cũng không muốn trông cậy vào anh chị em nhà chồng, vì mọi người đều ở xa, cuộc sống còn khó khăn. Nhìn quanh, cô Dung chỉ dám nhờ em gái hàng ngày qua nhà lo cơm nước cho mẹ.
Bà Mai Thị Kim Dung dành thời gian chăm sóc mẹ chồng đang nằm trên giường |
Mẹ chồng bà Dung – bà Vũ Thị Lan – năm nay đã hơn 85 tuổi, mắc bệnh tiểu đường, huyết áp, đi lại khó khăn. Gần đây, mắt bà Lan yếu dần và không nhìn thấy được nữa. Mọi hoạt động đều do con dâu lo liệu.
Trước đây, chị Dung chăm con ở nhà người khác nhưng khi thấy sức khỏe mẹ yếu đi, chị đã chủ động bàn với chồng là sẽ nghỉ việc để có thời gian chăm sóc mẹ và gia đình. Dù biết cuộc sống còn nhiều khó khăn nhưng vợ chồng cô vẫn động viên nhau, cố gắng vượt qua. Chồng bà Dung sửa nhà, điện nước. Công việc đôi khi đến và đôi khi không. Hai đứa con của tôi đang ở độ tuổi đi học. Để chia sẻ gánh nặng kinh tế gia đình, chị Dung xin làm giúp việc theo giờ, lương chỉ 2-3 triệu đồng/tháng. Thấm thoắt đã 12 năm trôi qua.
Ngoài việc giúp đỡ việc nhà, thời gian còn lại trong ngày cô Dung gần như dành toàn bộ thời gian để chăm sóc mẹ. Biết mẹ tôi không quen ăn đồ mua từ bên ngoài nên tất cả các bữa ăn đều do mẹ tự tay nấu. Hàng ngày, cô thức dậy lúc 5 giờ sáng, hầm xương và nấu mì cho bà ngoại ăn sáng. Bữa trưa và buổi chiều cho bé ăn cơm và canh. Ngoài ra còn có bữa ăn nhẹ và sữa mỗi tối.
Do cơ thể nặng nề nên bà Lan chỉ có thể đứng dậy lau người rồi đi vào phòng tắm. Bản thân bà Dung đã ngoài 60 tuổi, thường xuyên đau nhức nhưng vì mẹ đã già nên bà cố quên đi bệnh tật. Cô nói: “Chúng ta cứ uống thuốc hàng ngày và không dám đi khám vì sợ mắc bệnh sẽ phải đi chữa trị”. Ai chăm sóc cô ấy? Mỗi ngày cố gắng một chút, cô Dung gần như đã quen với việc mỗi sáng được gần mẹ và chưa bao giờ cảm thấy khổ sở hay gánh nặng. Chồng và các con của chị Dung cũng luôn ở bên động viên chị.
Bà Dung chia sẻ: “Dù chồng tôi ít nói nhưng qua cách anh đối xử với tôi, tôi biết anh luôn quan tâm, có trách nhiệm với gia đình, vợ con”. Nghe có người hỏi về con dâu, bà Lan nắm lấy tay tôi nói: “Con dâu chu đáo lắm. Tôi thương con dâu hơn cả con gái ruột”.
Vết thương do tai nạn giao thông vẫn còn, bà Dung phải đeo nẹp lưng để ổn định cột sống; Nhưng cô vẫn chăm sóc bản thân từ trong ra ngoài, chăm sóc mẹ chồng chu đáo. Căn nhà nhỏ có diện tích chưa đầy 40m2, gọn gàng, ngăn nắp. Giường của mẹ luôn sạch sẽ. Trước sân nhà, bà Dung trồng vài chậu hoa để trang trí cho ngôi nhà luôn xanh tươi.
Có con dâu ngoan, tuổi già được an ủi
Sáng sớm, chị Phùng Thị Thu Thủy (phường Tân Thành, quận Tân Phú) mang hai chiếc ghế nhựa ra trước cửa rồi quay vào trong giúp mẹ chồng – bà Nguyễn Thị Mỹ – ngồi ngoài và chơi. Thấy hai mẹ con Thủy tươi cười nói chuyện, bà Nguyễn Thị Thu – người sáng lập tổ dân phố 24, khu phố 2, phường Tân Thành – trên đường đi làm về đã ghé qua hỏi thăm. Cô Thu nói to vào tai cô: “Dì, dì có khỏe không? Dì có thèm ăn không?”. Bà Mỹ nghe tiếng bà Thu là nhận ra ngay; Cô chỉ mỉm cười nhẹ và lắc đầu.
Bà My mắc bệnh tiểu đường, thường xuyên bị phù chân, đi lại khó khăn. Chỉ cách đây hơn 2 tháng, tình trạng chị My chuyển biến xấu, phải nhập viện liên tục gần 2 tuần. Khi thấy khỏe hơn, cô xin về nhà nhưng chỉ sau vài ngày, cô lại quay lại bệnh viện. Những lúc như thế này chỉ có cô Thủy ở bên cạnh, bế em và lo việc vệ sinh cá nhân cho mẹ.
Bà Phùng Thị Thu Thủy tạm gác một số công việc, ngày đêm chăm sóc mẹ chồng |
Giải thích vì không có ai để chia sẻ, bà Thủy cho biết: “Chồng tôi làm ở đoàn kịch tạp kỹ và thường xuyên vắng nhà. Các con tôi có gia đình riêng, đi làm và phải chăm con nhỏ nên tôi cố gắng làm bất cứ điều gì tôi có thể làm một mình.” Ngoài chồng bà Thủy, bà Mỹ còn có một cô con gái đã lấy chồng và sinh sống ở nước ngoài.
Được biết, 6 năm qua, sức khỏe bà My yếu dần, mắt dần dần bị mù. Trời tối đến mức cô không thể nhìn thấy gì nữa. Thương và sợ mẹ đau buồn, bệnh tật, chị Thủy tạm gác một phần công việc tổ chức đám cưới và giảm bớt thời gian mở quán cà phê. Hàng ngày, bà tranh thủ đi chợ sớm, chuẩn bị bữa ăn và phụ giúp đưa cháu đi học. Khi trở về, cô quanh quẩn bên mẹ, ngồi nghe mẹ kể chuyện.
Về già, bà My thích kể chuyện xưa, nhất là về người chồng đã khuất của mình. Có những câu chuyện dù đã nghe hàng trăm lần nhưng cô Thủy vẫn nghe lại khiến mẹ cảm thấy thích thú. Khoảng 9h, chị Thủy mở quán cà phê. Trong lúc bán hàng, cô luôn để mắt tới ngôi nhà, sợ mẹ ngã vì chân yếu. Một ngày nọ, cô giúp mẹ đến nhà hàng đi chơi, có người ra vào nhà hàng để tiếp đãi cô.
Trong thâm tâm, bà Thủy yêu mẹ chồng như mẹ ruột của mình. Bà Thủy vẫn nhớ, ngày làm dâu, cô mới 17 tuổi nên có rất nhiều điều cô chưa biết. Mẹ chồng đã tận tình dạy dỗ và giúp đỡ cô duy trì hạnh phúc gia đình. Nhìn mẹ già sức khỏe ngày càng yếu đi, bà Thủy cảm thấy xót xa, chỉ mong mẹ luôn khỏe mạnh và sống hạnh phúc bên con cháu.
Không chỉ chăm sóc tốt cho mẹ chồng mà trong suốt 40 năm làm dâu, bà Thủy luôn hết lòng vì gia đình chồng và hiếu thảo với bố mẹ chồng. Nhiều năm trước, khi bố chồng cô còn sống, ông mắc bệnh lao. Nhiều người biết đến căn bệnh này và muốn tránh xa nhưng khi còn nhỏ, mỗi buổi sáng, bà Thủy vẫn quanh quẩn gánh nước và bưng cơm. Khi anh chuyển sang dùng thuốc chống lao hoặc xảy ra tình trạng kháng thuốc, bà Thủy cũng là người đưa anh đi khám tái khám và đích thân tiêm thuốc theo đơn của bác sĩ. Trong lúc chị Thu và chị Thủy đang nói chuyện thì chợt nghe chị Mỹ nức nở. Hỏi vì sao khóc, cô chỉ nói “Không nhìn thấy gì nữa nên buồn lắm”.
Cô Thủy nói thêm: “Mẹ tôi thường xuyên tủi thân, buồn bã. Mỗi lần giận, mẹ không nói và bỏ ăn”. Một hôm, bà Thủy khóa cửa ngoài để đưa cháu đi học. Mẹ cô không biết, tưởng con bị nhốt nên bực bội không chịu ăn sáng. Đoán rằng mẹ đang tức giận, cô thì thầm và cầu xin mẹ bình tĩnh. Có mẹ thích dỗ dành, nghe lời êm ái khiến con yêu.
Bà Nguyễn Thị Thu khẳng định thêm: “Nhìn, nghe và khảo sát người dân xung quanh khu phố, tôi biết bà Thủy là người con dâu hiếu thảo hiếm có. Ngay cả bà Mỹ, mỗi lần nhắc tới con dâu, bà My cũng khẳng định thêm”. -law luôn khen cô: “Con dâu nhà này có khi còn tốt hơn cả con gái ruột của người khác. Tôi may mắn có được một người con dâu ngoan nên tôi cảm thấy được an ủi khi về già”.
Thiên Ân
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/nang-dau-hieu-a1507982.html” name=””]