Mẹ bây giờ vẫn khỏe mạnh nhưng 5-10 năm nữa thì sao? Chúng ta là em ruột nhưng không thể chăm sóc em cả đời được.
Vợ chồng tôi cưới nhau được 4 năm và có một cô con gái hơn 2 tuổi. Chúng tôi từ quê lên thành phố học tập, rồi ở lại, lấy chồng, sinh con nhưng vẫn phải thuê nhà.
Nhiều lúc chồng tôi nói ước gì có thể “nhổ” vườn ở quê mà mang lên thành phố. Đôi khi anh nói rằng một ngày nào đó anh sẽ rời thành phố về quê sống thoải mái, cuộc sống ở thành phố quá căng thẳng.
Tôi biết bạn suy nghĩ rất nhiều nên tôi khuyến khích bạn cố gắng. Với thu nhập hiện tại, mỗi tháng tôi tiết kiệm được một khoản tiền nhỏ. Dù chưa bao giờ nghĩ đến việc mua nhà nhưng tôi vẫn có đủ tiền để nuôi con gái.
Tôi không nghĩ lời an ủi của mình sẽ thu hút sự chú ý của anh ấy. Một lần, mẹ anh gọi điện phàn nàn rằng mái nhà bị mục nát và cần được sửa chữa. Cách đây mấy hôm, có trận mưa đầu mùa, làm dột cả ruộng lúa. Chồng tôi vội bảo mẹ đi tìm người sửa ngay, anh sẽ gửi tiền về.
Tôi buồn bã nhìn số tiền tiết kiệm được trong nhiều năm bay đi. Tôi không thể từ chối vì bố chồng tôi đã mất và chồng tôi là con trai nên việc tôi hiếu thảo với bố mẹ là điều đương nhiên.
Chồng tôi còn có một người chị gái, chị ấy làm việc ở cơ quan huyện và chưa lập gia đình. Mình ở một mình mà không thấy chị giúp mẹ. Đám cưới của em trai cô trị giá nửa lạng vàng. Khi tôi sinh cháu hay dịp Tết, tôi không thấy bà tặng quà gì cho tôi.
Đột nhiên vợ chồng tôi nhận được tin vợ bị tai nạn, một chân bị cụt đến đầu gối, điều đó cũng đồng nghĩa với việc vợ chồng tôi không thể đi làm được nữa.
Sau vụ tai nạn, cháu về sống với mẹ, chúng tôi gửi tiền hỗ trợ tiền ăn thuốc men cho cháu. Nhưng bây giờ vết thương của cô đã lành, sức khỏe cũng hồi phục nhưng cô vẫn chưa có ý định làm gì cả. Vợ chồng tôi mỗi tháng vẫn gửi 5 triệu đồng. Cô ấy buồn, chồng tôi mua cho cô ấy một chiếc điện thoại mới, cô ấy nói xem phim trên điện thoại khiến cô ấy nhức mắt, chồng tôi gửi cho cô ấy một chiếc laptop để sử dụng trực tuyến. Vợ chồng tôi phải dùng chung một chiếc máy tính để bàn cổ từ thời còn là sinh viên.
Sau tai nạn, cô ở nhà (ảnh minh họa) |
Tôi bảo chồng tìm việc cho cô ấy. Trước nhà mẹ chồng có mặt bằng để cô có thể mở cửa hàng tạp hóa phục vụ buôn bán nhỏ. Trước nhà là trục đường chính vào quận, chắc chắn sẽ có khách hàng qua lại. Chúng tôi có thể cho bạn vay vốn.
Nhưng mẹ chồng tôi nói bà không thích thu thập từng đồng xu như thế. Hàng ngày đi bán hàng và phải cười nói với trẻ con sẽ khiến bạn mệt mỏi. Không biết nói sao, nhặt từng xu tiền vất vả kiếm được thì bạn xấu hổ, nhưng nhận được vài triệu của vợ chồng anh trai thì có bình thường không?
Tôi đã kiên nhẫn được hơn một năm nay. Tôi đã nói chuyện với chồng rằng tôi sẽ không tiếp tục nuôi những người có khả năng kiếm sống trong khi cả hai chúng tôi đều đang làm việc toàn thời gian và đang tìm việc làm bán thời gian, vẫn sống trong nhà thuê và lái xe vòng quanh kể từ khi còn là sinh viên. ngày. Các cô gái phải suy nghĩ cẩn thận về bất cứ điều gì họ muốn học.
Tuần trước, mẹ chồng tôi gọi điện nói sẽ chuyển quyền sở hữu căn nhà và mảnh vườn ở quê cho vợ chồng tôi. Điều kiện là chúng tôi phải chăm sóc bà. Cô lo lắng khi “đi xa” cô sẽ ở một mình.
Chồng tôi có vẻ trầm tư. Ước mơ có nhà riêng luôn hiện hữu trong anh nhưng tôi không mấy quan tâm đến ý định của mẹ chồng. Chị dâu tôi vừa tròn 40 tuổi, trong xã hội còn biết bao người đau khổ, thiếu thốn hơn chị, nhưng người ta vẫn có khả năng tự thân vươn lên nhưng chị lại lấy cớ bệnh tật để gia đình lo liệu. cô ấy. Thỉnh thoảng tôi gọi điện về nhà hỏi thăm thì nghe thấy tiếng em nhờ mẹ lấy cái này cái kia cho. Khi cô đưa ra ý định lắp một chiếc chân giả và học cách đi lại, cô đã từ chối. Mỗi lần nhắc tới, mẹ đều làm tôi tức giận, nói rằng mẹ tôi không yêu tôi và em trai tôi cũng không yêu tôi.
Tôi nói với chồng rằng cô ấy cần hiểu rằng cô ấy không thể cứ ôm lấy nỗi đau và dựa vào nó. Mẹ bây giờ vẫn khỏe mạnh nhưng 5-10 năm nữa thì sao? Chúng ta là em ruột nhưng không thể chăm sóc em cả đời được. Bạn phải đứng lên vì chính mình. Mẹ cần đưa con đi đây đi đó, gặp bác sĩ và những người có thể trò chuyện và tác động tâm lý đến con. Mất một chân không có nghĩa là mất tất cả, cô còn có gia đình và bạn bè, cô phải làm lại từ đầu, làm quen và thích nghi, cô không thể trốn trong nhà mãi được.
Cả tháng nay chồng tôi đang suy nghĩ, mẹ chồng vẫn đang đợi chúng tôi trả lời liệu anh có nhận nhà và chăm sóc bà hay không…
Thúy An
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/neu-nhan-nha-chung-toi-phai-nhan-cham-lo-chi-chong-a1505003.html” name =””]