Từ lúc trí nhớ có vấn đề, cô ấy thực sự thay đổi suy nghĩ, dễ nổi nóng và dễ rơi nước mắt. Thời gian đầu, con cháu không điều chỉnh, thường xuyên kích động, thậm chí anh em còn giận nhau chỉ vì những câu chuyện tưởng tượng của bà.
Chú Út dừng xe trước nhà, vội nhảy xuống đỡ dì Ba dậy. Người dì đang khóc, quần áo vương vãi trên nền gạch. Vì lấy chồng xa, nhà cũng không khá giả nên lâu lắm cô mới về thăm bà nội một lần.
Dì Út ôm dì vào lòng an ủi: “Chị ơi, từ từ chị kể, bình tĩnh. Nhà ở quê có sao không?”.
Dì Ba lau nước mắt theo ba vào nhà. Hóa ra nguyên nhân là ở bà ngoại. Năm nay bà đã ngoài 90, già nhất thị trấn, lúc nhớ lúc quên. Cô không nhận ra dì Ba. Dì tôi đến nơi thì hốt hoảng chặn lại, nói là người lạ và đòi báo công an. Tannie giải thích rằng phải mất một lúc lâu cô mới cho “người lạ” vào nhà, dù vẫn rất cẩn thận.
Sau khi lấy lại được tự tin và gần gũi với bà hơn một chút, cô lấy một số quần áo mới mua và bảo bà mặc thử xem có vừa không. Không ngờ, cô ấy chỉ trích nặng nề cô ấy và ném mọi người ra khỏi cửa, bỏ chạy, khiến cô ấy bị thương và khóc lóc thảm thiết. Dì bảo phải dành dụm lâu lắm mới mua cho dì nhiều như vậy, toàn đồ xịn, dì thường chỉ mặc quần áo cũ của các chị cho. Vậy mà bà ta lại dám xát muối vào vết thương đáng thương của con gái mình.
Hình ảnh minh họa – Freepik |
Út nói: “Chị ơi, em có nhớ gì đâu, chị đừng trách em. Chúng tôi ở cùng một nhà, nhưng nhiều khi mẹ tôi còn không biết chúng tôi là ai nên chúng tôi cứ đi tìm, sợ bị mất cắp”.
Để bớt căng thẳng cho dì, dì Út kể chuyện với giọng vui vẻ. Người cô cho biết, bây giờ cô thường nghĩ mình 20 tuổi, thích làm đẹp, chưa chồng và suốt ngày lo lắng. Cô chỉ thích mặc quần áo màu xanh, màu hồng hoặc màu vàng mơ. Bà thậm chí còn nhờ cháu trai mua cho mình một chiếc ô màu tím hoa cà.
Dì Ba bật cười hiểu tại sao dì ghét rượu, quần áo nâu đen mẹ mua. Dì còn nhớ, tháng trước, bé Hảo – con gái dì có lên thăm dì. Bà ngoại nắm tay đứa cháu: “Chiều về sớm đi, tối không đi ngoài đường nghe con cháu. Họ cướp người đầy máu, giết họ, ngay trước cửa nhà chúng tôi. Vừa rồi.” Mặt Hảo biến sắc. Dì Út phải giải thích, dì đang nói về bộ phim dì vừa xem.
Mới đầu tuần, dì gọi dì Út nói nhỏ: “Cẩn thận” với chú, vì dì biết chú có bồ. Dì Út giật mình, nhưng cương quyết nói: “Tôi chỉ tưởng tượng thôi. Mẹ ở nhà cả ngày, làm sao con biết anh ấy có bạn gái?”
Bà nội kéo dì ngồi cạnh và thẳng thắn nói: “Con ngây thơ quá. Ngày nào cô cũng làm từ sáng đến chiều thì làm sao cô biết được? Khoảng 09:00 cô bé đó về nhà. Nó trẻ, gầy, cao, da trắng, tóc dài. Dì Út bán tin bán nghi, làm mặt nghiêm nghị hỏi anh. Anh cười và nói với cô rằng cô đã đúng. “Cô bé” ấy chính là người bán vé số.
Người dì chưa kịp vui mừng vì đã cắt được nút thắt trong lòng, bà đã bật khóc: “Thà tin chồng nó còn hơn tin tôi. Tôi không muốn sống ở đây nữa. Đưa tôi về nhà của tôi.”
Hỏi nhà ở đâu, chị tả đúng ngôi nhà của bố mẹ ngày xưa rồi nhớ lại những năm tháng tuổi trẻ sống cạnh hàng chục anh chị em. Bây giờ họ đã đi hết, chỉ còn lại cô. Dì dượng không biết dỗ dành thế nào đành hứa suông: “Mẹ về đi, cuối tuần này con đưa mẹ về”.
Hình ảnh minh họa – Pvproductions |
Từ lúc trí nhớ có vấn đề, cô ấy thực sự thay đổi suy nghĩ, dễ nổi nóng và dễ rơi nước mắt. Thời gian đầu, con cháu không điều chỉnh, thường xuyên kích động, thậm chí anh em còn giận nhau chỉ vì những câu chuyện tưởng tượng của bà. Dần dà, ai cũng chiều theo “nắng mưa luân phiên” đó mà ra sức chiều chuộng “cô U90” để cô được vui mỗi ngày.
Mọi người im lặng tuân theo một quy tắc, không bác bỏ suy nghĩ của cô, không nói cô sai. Út đùa: “Nhà này chỉ có bà là sáng, còn lại đều có vấn đề cả”.
Việt Quỳnh
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/co-gai-u90-a1493691.html” name=””]