5 năm, cô vừa chăm chồng nằm liệt giường vừa nuôi con học đại học…
Có con, Nhi có thêm động lực làm việc |
Cùng một vợ, cùng một chồng
Vợ chồng cô đến với nhau từ hai bàn tay trắng, một ngôi nhà tôn ọp ẹp, đất lởm chởm chỗ cao chỗ thấp, xây xiêu vẹo trên vùng đất ven sông thuộc huyện Cờ Đỏ (TP Cần Thơ).
Cô ấy làm nghề buôn bán tự do. Nói đến kinh doanh xa hoa thì thực chất chỉ là vô số bánh mì, bắp hầm, xôi, bánh bao… Chồng chị làm ruộng nhưng mỗi lần mùa lũ về, từ 3h chiều là hình ảnh một người đàn ông có thể xuất hiện. được nhìn thấy lờ mờ trên cánh đồng. Với chiếc mũ tai rơm, tấm chắn băng trên chiếc xuồng mới lắp và vài chiếc lưới anh mang theo để đẩy ốc bắt cá mang về cho chị mang ra chợ.
“Lúc đó, mỗi kg ốc táo vàng có giá 300-400 đồng, ốc đắng có giá cao hơn vì được bán ở các nhà hàng trong thành phố, với giá 1.500 đồng một kg. Cá rô, cá sặc nếu trúng ngay khi chợ ít cá thì có thể bán với giá 7.000-8.000 đồng/kg, nhưng khi nhiều cá chỉ bán được 5.000 đồng/kg”. – Bà Huỳnh Thị Nhi nói.
Dù cuộc sống khốn khó nhưng gương mặt bà luôn rạng ngời, đôi mắt lấp lánh mỗi khi nhắc về chồng con. “Nếu chúng ta là một vợ một chồng, thì biển Đông cũng cạn” là câu nói cô luôn ghi nhớ trong đầu. Sau 5 năm làm việc, cày cấy và tiết kiệm, vợ chồng chị đã xây dựng được một ngôi nhà kiên cố, khang trang hơn. Con gái chị năm nay đã 20 tuổi, đang chuẩn bị vào đại học.
“Con tôi ngoan và học rất giỏi. Anh ấy học ở Đại học Cần Thơ” – cô nói với vẻ tự hào.
Tuy nhiên, niềm hạnh phúc đơn giản của cô không kéo dài được lâu. Năm 2020, sức khỏe chồng chị yếu đi, không thể đi làm được nữa. Từ đó trở đi, bà một mình gánh vác gia đình, cho các con tiếp tục đi học và chăm sóc sức khỏe cho chồng. Mọi khó khăn, gánh nặng một lần nữa đổ lên đôi vai nhỏ nhắn của người phụ nữ đó. Để có thu nhập khá hơn, cô xin làm giúp việc tại chợ Trung Hưng (huyện Cờ Đỏ, TP Cần Thơ) với mức lương 4 triệu đồng/tháng. Tuy không nhiều nhưng nếu bạn biết tiết kiệm, tiết kiệm đủ chi tiêu cho gia đình trong 1 tháng.
Những lúc khó khăn, cô luôn động viên các con cố gắng học tập. “Con tôi biết chia sẻ với mẹ. Tôi phải cố gắng hết sức để cho con được học hành tử tế, để sau này có việc làm nuôi sống bản thân. Hiểu hoàn cảnh gia đình nên tôi vừa học vừa làm thêm, tự trang trải chi phí sinh hoạt khi đi học xa nhà”.
Đối mặt với nghịch cảnh
Vào lúc 4 giờ sáng hàng ngày, cô thức dậy với tiếng “chuông” của chiếc điện thoại Nokia 1280 đen tuyền và bong tróc gần hết lớp sơn mà cô đã hẹn giờ từ tối hôm trước. Khi bên ngoài vẫn còn yên tĩnh và tiếng gà gáy ngoài kia, chị loay hoay sau bếp đặt nồi cơm điện, quét nhà chuẩn bị đồ ăn cho chồng trước khi đi làm.
Cô không biết đi xe máy nên trong thời gian đó, đôi khi cô đi nhờ xe với một số sinh viên, có khi được hàng xóm thuận tiện chở đi. “Một ngày nọ, khi các cháu tan học, tôi phải đi bộ một quãng đường dài để đi làm. Nhiều lần có người thấy tôi đi bộ và cho tôi đi nhờ. Về nhà cũng vậy, có khi được hàng xóm chở về, hôm khác lại đi xe ôm” – cô tâm sự.
Do làm việc quá sức và không đi khám kịp thời, phổi của chồng chị bị xẹp một bên nên thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, khó thở. Chiều nào cô cũng gọi điện cho bác sĩ Tâm, người sống cách nhà 7km, để tiêm cho ông một liều thuốc Laros. Mỗi lần tiêm tốn 60.000 đồng và hầu như ngày nào anh cũng phải tiêm. “Thuốc đó chỉ là thuốc tiêm cho ông ấy bớt mệt mỏi thôi chứ không khỏi hẳn vì phổi ông ấy yếu” – cô nói. Hàng xóm khuyên chị đừng tiêm cho anh như vậy nữa, vì quá tốn kém và không hiệu quả, nhưng thấy chồng quằn quại mỗi khi mệt mỏi, chị không thể để anh yên.
Đầu năm 2021, bệnh tình của chồng chị ngày càng nặng, anh không thể sống một mình như trước nữa. Anh ta chỉ có thể ngồi dậy và di chuyển ở khoảng cách gần. Chị Nhi phải xin làm đến 2h chiều thay vì 5h chiều mới về nhà sớm để chồng ăn, tắm, giặt – mọi việc đều một tay chị lo. Từ đó, những ngày “ăn bệnh viện” của cô bắt đầu vì chồng cô phải thường xuyên phải vào viện thở oxy.
Tháng 7 năm 2021, khi dịch bệnh COVID-19 bùng phát dữ dội, bệnh viện là nơi mà ai nghe đến cũng lắc đầu ngán ngẩm. Tuy nhiên, không còn cách nào khác, chị đành phải gấp chiếc khăn vào ba lô, quần bên thấp, bên cao, chị liền gọi xe cấp cứu đưa chồng vào Bệnh viện Quân y TP Cần Thơ. Khoảnh khắc nhìn thấy chồng nhắm mắt, nằm bất tỉnh trên giường bệnh, một tay cô cầm hộp cơm chay ăn dở, tay kia lau nước mắt: “Chồng tôi nằm im như vậy 3 ngày liền”. … Lúc đó tôi sợ không thể nói chuyện với anh ấy được nữa”. Mãi đến khi anh dần dần tỉnh lại, lưng cô mới có cảm giác như có thể nâng được một tảng đá nặng. Nhẹ nhàng đút cho anh một thìa nước ấm, cô tìm điện thoại trong túi rồi gọi về nhà báo anh đã tỉnh.
Hai năm dài đã trôi qua, ngày bận rộn đi làm và chăm sóc chồng, đêm trằn trọc vì lo lắng. Có lúc cô tưởng mình sẽ suy sụp, nhiều khi cô ngất xỉu khi đang làm việc. Nhiều người nói với cô: “Sao cô có thể mạnh mẽ đến thế? Nếu gặp người khác chắc chắn cô ấy sẽ bỏ chồng.” Cô chỉ cười: “Khi anh ấy còn khỏe mạnh, anh ấy rất yêu thương tôi. Anh ấy làm tất cả những công việc nặng nhọc, đôi khi là nấu ăn, giặt quần áo và chăm sóc con cái. Anh luôn là số 1. Giờ anh nằm đó, nỗi đau vẫn chưa nguôi, làm sao anh có thể buông tay?
Quá vất vả nhưng cô chưa bao giờ phàn nàn về số phận của mình. Cô chưa bao giờ gắt gỏng vì gánh nặng cơm ăn tiền bạc, gây áp lực cho chồng con. “Tôi phải mạnh mẽ để cổ vũ anh ấy. Tôi chỉ mong chồng tôi khỏi bệnh và chỉ cần ở nhà nấu ăn, tôi sẽ đi làm và chăm sóc anh ấy.” Khuôn mặt cô luôn nở nụ cười động viên chồng cố gắng vượt qua, dù đêm nào cô cũng cố gắng vượt qua. đặt tay lên trán mà trong lòng thật hỗn loạn.
Tôi sẽ ở lại và cố gắng chăm sóc con tôi…
Ước nguyện nhỏ bé của cô đã tan thành mây khói khi đầu năm 2022, chồng cô qua đời. Cô kể: “Trước khi đi, anh nằm im lặng rất lâu. Tôi bảo anh gọi xe đưa anh đến bệnh viện nhưng anh chỉ lắc đầu. Anh đặt bàn tay yếu ớt của mình lên tay tôi và nói: “Cảm ơn Nhi vì chăm sóc tôi suốt thời gian qua. Bây giờ anh đi rồi, chúng ta hãy ở lại cố gắng chăm sóc em nhé”. Rồi anh trút hơi thở cuối cùng. Tôi không cầm được nước mắt khi câu cuối cùng anh nói với tôi là lời cảm ơn”.
Hàng xóm an ủi bà: “Ông ấy đã ra đi thanh thản, điều đó tốt cho tôi và bà”, nhưng đối với bà đó là một mất mát rất lớn. Dù chồng cô chỉ ở nhà nhưng mỗi lần cô đi làm về anh đều vẫy tay tạm biệt dù cánh tay anh giơ lên yếu ớt. Hình ảnh đó cô sẽ không bao giờ quên được. Khóe mắt cô đỏ hoe mỗi khi nhắc đến anh. Mong ước duy nhất của cô lúc đó là luôn có sức khỏe thật tốt để thay thế anh trai và đồng hành cùng con tiếp tục chặng đường đại học.
Nói về mẹ, con gái Nhi tự hào: “Mẹ là người mạnh mẽ và dũng cảm. Dù lúc đó rất khó khăn nhưng mẹ luôn dịu dàng, động viên ba con tôi sống hạnh phúc. Mẹ đã giúp tôi nhận ra rằng chẳng có gì bằng cuộc sống mà tôi không thể vượt qua. Nhờ có mẹ, tôi mới có thêm niềm tin để tiếp tục con đường phía trước của mình”.
Cô Nhi trong ngày tốt nghiệp đại học của con |
Hiện tại, con gái chị đã ra trường và đang đi làm, cuối tuần thường xuyên về thăm mẹ. Cô cảm thấy yên tâm khi con có thể tự chăm sóc bản thân và vì được học hành nên công việc của con không vất vả, nặng nhọc như mẹ.
Cô thường xuyên làm từ thiện và giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn hơn mình. Cô tự ví mình như một “cô tiên nhỏ” vì giờ đây cô không còn phải lo lắng hay lo lắng bất cứ điều gì nữa. Trong trái tim, tâm trí cô luôn là hình ảnh người chồng hiền lành, nhân hậu. Với cô, những ngày tháng khó khăn mà vợ chồng đã trải qua bên nhau là kỷ niệm đẹp không thể phai mờ.
Silk Huynh
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/ganh-chong-con-di-qua-giong-bao-a1503590.html” name=””]