Thầy chủ nhiệm đủ ấm áp để chúng tôi gắn kết với nhau và thoải mái sống chung với những cảm xúc của những học sinh tinh nghịch.
Nếu ai đó nói tuổi học trò là khoảng thời gian đẹp nhất thì với tôi thì ngược lại. Sau những năm tháng tiểu học yên bình, đến cấp hai bắt đầu có những gợn sóng, hiểu lầm và tình bạn rạn nứt. Hồi cấp 3, hàng ngày tôi đến trường với suy nghĩ “Mình không chạm vào ai thì sẽ không có ai chạm vào mình”.
Tuy nhiên, là một người hướng ngoại, thích kết bạn, tôi lại quên đề phòng và một ngày nọ khi bước vào lớp, nhóm bạn tối qua đang trò chuyện vui vẻ đã đáp lại bằng nụ cười “say chào”. của tôi với vẻ mặt lạnh lùng. Tiếp theo là những lời thì thầm và đôi mắt sắt lạnh. Cảm giác thật khó chịu xen lẫn thất vọng và giận dữ. Tôi tin rằng tôi chưa bao giờ cố ý làm tổn thương ai, bằng hành động cũng như lời nói của mình; trừ khi bị buộc phải rơi vào tình thế tự vệ.
Tác giả (phải) trong tiết mục biểu diễn của lớp 12A15, Trường THPT Nguyễn Du, Quận 10, TP.HCM |
Mọi chuyện trở nên tồi tệ đến mức khiến tôi chán nản, xen lẫn oán giận và muốn bùng nổ. May mắn thay, mỗi ngày, bố mẹ tôi đều an ủi, động viên, nhắc nhở nhiều đến mức tôi có cảm giác như Tam Tạng đang niệm chú với Tôn Ngộ Không: “Đừng nóng giận, đừng đánh nhau, hãy bình tĩnh”. bạn sẽ hiểu tôi.”
Và rồi cuối cùng người không thể giữ được kiên nhẫn chính là mẹ tôi. Cô đã hành động bằng cách thu thập mọi bằng chứng, đến trường để làm rõ mọi việc với thái độ ôn hòa nhưng quyết liệt. Không còn những hiểu lầm nữa, tôi nhận được lời xin lỗi của các bạn nhưng vẫn yêu cầu mẹ tôi chuyển trường, mặc dù ở đó tôi đã có cam kết đảm bảo an toàn từ ban giám hiệu nhà trường.
Chuyển trường là một giải pháp bất đắc dĩ. Quãng đường di chuyển khá xa, việc làm quen với môi trường mới không hề dễ dàng, chưa kể đến tình trạng “ma cũ, ma mới”. Rút kinh nghiệm, tôi hạn chế kết bạn, luôn đặt mình vào thế phòng thủ. Nhờ đó mà tôi tránh được nhiều rắc rối, thế là học kỳ 2 lớp 11 trôi qua trong yên bình.
Năm cuối cấp, trường xáo trộn các lớp, khối, tôi thầm hy vọng nhàm chán cũng không sao, miễn là đừng có “kịch tính” nào xảy ra. Tuy nhiên, mọi thứ đều vượt quá mong đợi. Tôi và người bạn thân nhất quyết định không đứng bên lề cuộc vui tập thể nữa. Cả hai tự tin đăng ký tham gia nhảy flashmob, dù ngày nào về nhà cũng trong tình trạng “thất bại” thì hôm sau vẫn tiếp tục tập luyện với tinh thần “nhảy múa bằng mạng sống”, mệt mà vui. .
Chúng tôi cũng nỗ lực hết mình trong mọi hoạt động của lớp. Lâu lắm rồi tôi mới có được niềm vui thực sự khi đến trường. Tôi cười nhiều hơn, dịu dàng hơn, gai nhím đã được gỡ bỏ từ lúc nào tôi không còn nhớ nữa. Tất nhiên, với tư cách là một đội, ngoài những lúc vui vẻ, tôi và bạn bè cũng có những lúc tranh cãi, giận dữ.
Thật may mắn cho tôi và cả lớp, năm cuối cấp có cô giáo chủ nhiệm rất “chính chủ” là cô Thảo. Cô đủ đàng hoàng để giữ lớp học trật tự, đủ tin cậy để học sinh tâm sự từng góc khuất, đủ ấm áp để chúng tôi gắn kết với nhau, thoải mái sống chung với những cảm xúc của những học sinh tinh nghịch. Và hơn hết, tôi đã học được cách cân bằng nhiều thứ, thể hiện cảm xúc của mình tốt hơn bằng lời nói, không còn suy nghĩ tiêu cực về bản thân và những người xung quanh nữa.
Tôi là chính mình, một Khánh Linh vui vẻ, tràn đầy năng lượng tích cực.
Độc lập linh hoạt
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/toi-da-co-nu-cuoi-ruc-ro-cua-tuoi-17-a1506974.html” name=” “]