Ổi nhà trồng chẳng có phân thuốc, cứ thế chúng tôi chà sơ để bay hết lớp bụi bám ở vỏ ngoài và thay phiên nhau chấm đẫm chén muối ớt cay sè.
Ổi xanh hái trên cây xuống, chấm muối ớt cay nồng là món quà quê khó quên trong ký ức – Ảnh do nhân vật cung cấp |
Mỗi khi về quê ngoại, có những mùi hương gợi nhắc về bao kỷ niệm xưa. Hương thơm ấy theo gió đầu hè cứ thoang thoảng và quyện chặt vào tâm hồn con trẻ. Mùi hương ấy không chỉ thơm mà còn làm miệng chúng tôi cứ thòm thèm, phải trèo lên cây hái ăn cho bằng được. Đôi khi, giữa dòng đời đa vị, đa hương, chợt nhớ về hương ổi chín ở quê ngoại.
Trên mảnh vườn rộng chỉ trồng đúng 1 cây ổi xá lị, nằm gọn một góc sau nhà. Từ khi ngoại về làm dâu thì cây đã có sẵn nên tuổi của cây lớn hơn chúng tôi nhiều. Thân cây khẳng khiu nhưng tán lá vẫn đủ che nắng che mưa cho một góc chái bếp sau nhà.
Những trưa hè oi nóng, mẹ hay ngoại lại kêu chúng tôi lấy võng ra cột vào thân cây ổi và thân cây dừa để nằm ngủ trưa. Gió trong vườn thổi mát rượi, thỉnh thoảng có luồng gió mạnh thổi qua làm tán cây lòa xòa, rung rinh theo gió, vô tình làm những vạt nắng chảy xuống gương mặt của lũ trẻ con tinh nghịch chúng tôi.
Vào mùa ổi chín, không gian trong vườn lại tràn ngập mùi thơm nức. Mùi hương thật dễ chịu, thoang thoảng và kích thích vị giác vô cùng. Mùi ổi chín cứ theo gió bay xa, có khi bay ra tận đầu ngõ, làm khách đến nhà cũng phải hỏi hương ổi ở đâu mà thơm đến nao lòng. Thỉnh thoảng, những chú chim chào mào cũng bay đến để tranh ăn với lũ trẻ con chúng tôi. Biết thế, chờ khi ngoại đi chợ xa là mấy anh em túm tụm quanh cây ổi, phân chia nhiệm vụ cụ thể. Anh Hai thì đi giã muối ớt, thằng Út đứng ngoài canh chừng ngoại về.
Tôi và anh họ trèo lên cây hái. Cứ men theo hương ổi, vạch đám lá xanh um là sẽ thấy ổi chín. Lắm lúc, do sức hút khó cưỡng của những trái ổi vỏ ngoài ngả vàng, căng bóng mà chúng tôi hái, ăn ngay trên cây. Ngon tuyệt vời! Cắn vào lớp ruột hồng đào, mọng nước và vị chua ngọt cứ chạy dài trong miệng.
Tiếng giục giã của mấy đứa em đứng bên dưới khiến tôi và anh họ phải nhanh tay hái cho hết trái chín, lấp đầy túi áo, túi quần và nhanh chóng trèo xuống. Cả đám chạy ra bụi tre kế nhà bác Tư và cùng nhau thưởng thức chiến lợi phẩm mới hái. Ổi nhà trồng chẳng có phân thuốc, cứ thế chúng tôi chà sơ để bay hết lớp bụi bám ở vỏ ngoài và thay phiên nhau chấm đẫm chén muối ớt cay sè. Miệng đứa nào cũng xuýt xoa vì cái cay nồng của ớt nhưng vẫn chấm lia lịa vì độ ngon, ngọt khó cưỡng của trái ổi chín mềm. Vừa ăn, cả bọn vừa kể chuyện rôm rả – những câu chuyện không đầu không đuôi nhưng vui vì có anh em bên cạnh nhau và vì cả những trái ổi chín thơm kia nữa. Tất cả tạo nên những kỷ niệm thời thơ bé cứ nhớ hoài nhớ mãi.
Ngoại chúng tôi giờ đã gần 90 tuổi. Cây ổi năm nào vẫn còn đó, chỉ khác là được cắt tỉa gọn lại để bớt lòa xòa, rậm rạp. Thỉnh thoảng mấy anh em xúm xít lại với nhau, ngoại cứ nhắc khéo về những trái ổi chín vẫn còn lủng lẳng trên cây mà chưa có ai hái. Tự nhiên chúng tôi lại phá lên cười một cách hồn nhiên. Trong tiếng cười giòn tan ấy lại phảng phất hương ổi quê. Cái hương, cái thơm của một thời trôi đi không bao giờ trở lại.
Đức Bảo
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/huong-oi-que-a1531495.html” name=””]