Ngoài việc chăm sóc gia đình nhỏ, Cúc còn phải chăm sóc đại gia đình chồng. Trong ngôi nhà 3 tầng đó với hơn 20 chục thành viên lớn nhỏ, ít người đi làm.
Hình minh họa |
Thông tin chị Cúc rao bán chiếc xe bán tải của mình khiến gia đình chồng xôn xao. Bữa tối chờ Cúc nặng trĩu với những gương mặt phán xét. Ít ai quan tâm đến việc kinh doanh của bà Cúc có gặp khó khăn gì mà chỉ thắc mắc: “Sao tự nhiên lại bán xe, rồi lấy gì mà xoay sở!”.
Bà Cúc bất cẩn nói: “Năm nay khó khăn, nhiều người phải thu hẹp quy mô công ty, thậm chí có lúc phải đóng cửa!”.
Anh rể cô Tân giận dữ đứng dậy. Không khó hiểu lý do: Xe của chị Cúc hầu như được Tân sử dụng từ lâu. Bà Cúc hàng ngày chạy như con thoi giữa cơ quan nơi bà làm việc và cửa hàng quần áo may sẵn mà bà mở cách đây vài năm.
Hơn một năm qua, Tân coi nó như ô tô riêng, dùng để đưa vợ con, thậm chí cả bên vợ đi nghỉ dưỡng. Lúc đầu, Tân cũng nhờ chị dâu mượn nhưng theo kiểu “báo cáo”. Sau này, Tân bình tĩnh sử dụng xe với suy nghĩ Cúc hiểu: Suy cho cùng thì đó vẫn là tài sản của anh trai mình.
Nói “dù sao đi nữa”, đó là vì chồng chị Cúc gần như chưa bao giờ làm được điều gì đáng giá. Vợ chồng cô từng là đồng nghiệp, đều là nhân viên cấp thấp. Lấy nhau không lâu, chồng cô không hài lòng với sếp và xin nghỉ việc. Người vợ được thăng chức nhiều lần cũng là khi chồng cô ấy thay đổi công việc nhiều lần. Khi chị Cúc lên làm trưởng phòng, chồng kiên quyết dặn chị chỉ đi làm khi có công việc phù hợp. Ở tuổi này, cô không còn muốn sống bằng cách nhìn vào mặt ai nữa!
Ông đã tuyên bố điều này hơn 10 năm trước. Trong thời gian đó, bà Cúc không chỉ lo tài chính cho gia đình nhỏ mà còn phải phụ giúp đại gia đình chồng, nơi bà sinh sống.
Nhiều khi nhìn lại, tôi thấy sợ, sao mình có thể gánh được một gánh nặng như vậy, có sức chịu đựng phi thường đến vậy… Trong ngôi nhà 3 tầng đó với hơn 20 chục thành viên lớn nhỏ hầu như không có ai đi làm. . Bố mẹ chồng Cúc, vợ chồng Tân, các cô, các chú, các cô Hai, chú Út Út… Nguồn thu nhập của mọi người chủ yếu đến từ lãi suất ngân hàng, chờ tiền người thân ở nước ngoài gửi về, và từ Cô Cúc.
Khi mẹ chồng bị bệnh, cô đưa cô đi khám, tất nhiên bao gồm cả việc đóng viện phí. Gia đình chồng muốn đi du lịch nên cô cũng phải thu xếp. Khi cô đi công tác nước ngoài, ai cũng tranh thủ mua quà, tất nhiên là “truyền miệng”. Sửa điện, gas, sửa bình nước, thay máy giặt… mọi thứ đều đến với cô. Tuy nhiên, hiếm khi thấy ai thừa nhận sự chăm chỉ của cô mà lại coi đó là điều hiển nhiên…
Đại gia đình nhà chồng chỉ thích tụ tập, ăn uống, du lịch mà ngại đi làm |
Nhiều lần, cô cố gắng động viên chồng đi tìm việc làm, dù mức lương ít ỏi, miễn là anh có sức lao động, có thu nhập và có trách nhiệm với cuộc sống của chính mình. Nhưng chồng cô luôn có nhiều lý do để trốn tránh. Khuyên bảo, an ủi, giận dữ… đều vô ích. Nói nhiều một chút sẽ dẫn đến căng thẳng, bất hòa, không giải quyết được gì và trong nhà bỗng trở nên ồn ào. Cô nhớ rằng cô đang sống với gia đình chồng. Hãy nhớ rằng, tấm gương hữu hình mà chồng bạn soi sáng chính là những người trong gia đình anh ấy: Họ không cần phải làm việc nhưng vẫn sống tốt!
Khi chị Cúc mở công ty thời trang, Tân – anh rể của chị liền muốn đi làm. Cúc hơi ngạc nhiên, nghĩ rằng cuối cùng cũng có người hiểu được giá trị của sức lao động. Một số bạn bè thân thiết gần xa khuyên cô đừng “dính líu” đến nhân viên của chồng mà nên thuê người ngoài để minh bạch, công bằng. Cúc chưa kịp quyết định thì đã bị gia đình chồng gây áp lực. Cô hiểu rằng muốn hòa bình thì phải nhường vị trí quản lý cửa hàng cho anh rể.
Từ đó, Tân bắt đầu ra lệnh cho nhân viên như một ông chủ thực sự. Đến muộn và về sớm, mang đồ về nhà mà không được phép, luôn tỏ ra trịch thượng và uy quyền. Bà Cúc không thể bỏ lỡ hoặc chậm lương cho Tân. Xe công ty dần dần trở thành xe tư nhân. Cô Cúc biết mình sai nhưng khó sửa.
Nhiều khi bất ngờ về đến nhà, cô cố nén tiếng thở dài khi thấy mọi người đã tập trung đông đủ trong giờ làm việc. Chủ đề yêu thích luôn là hôm nay ăn gì, cuối tuần đi đâu, trên mạng có món gì ngon, chỗ này ngon, nhất định phải thử.
Mẹ chồng cô sẽ không vui nếu con trai Cúc có món đồ chơi này mà các con của vợ chồng Tân chưa có. Vợ Tấn cũng theo thói quen tương tự, với gương mặt trắng trẻo nhưng vẫn được mẹ chồng yêu thương, thậm chí thông cảm. Tội nghiệp, anh ấy không có công việc ổn định, đi làm thuê cho người khác rất vất vả…
Nhiều lúc bất mãn, mệt mỏi đến mức bà Cúc phải tự hỏi, có ai nhìn thấy sự hối hả, nhộn nhịp của bà không? Cô nàng nắm giữ tóc người nên mỗi thay đổi cô thực hiện đều sẽ bị soi mói và bị chỉ trích là làm ảnh hưởng tới nồi cơm điện của mọi người.
Cô chán ngấy sự lười biếng, ỷ lại của chồng, càng sợ con mình lớn lên trong môi trường đó và tâm lý hạn chế. Nhưng nhà chồng vốn đã như vậy rồi, nên một mình ra ngoài ép anh đi theo hay ly hôn? Bạn thực sự bế tắc…
An Nhien (HCMC)
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/ca-nha-chong-khong-ai-thich-di-lam-a1505949.html” name=””]