Linh nghỉ làm, trong mắt chồng công việc bớt vất vả hơn, cô chỉ phải lo việc nhà và con cái. Nhưng thực ra, việc nhà đòi hỏi nhiều thời gian và sức lực hơn cô nghĩ.
Sau 2 năm nghỉ việc, Linh nhận ra mình không còn nhiều thời gian như cô nghĩ. Trước khi công ty đóng cửa, cô là người bận rộn, hiếm khi có thời gian dành cho bản thân. Khi công ty thu hẹp hoạt động, Linh tự nguyện xin nghỉ việc. Cô muốn tìm một cơ hội khác nhưng trên hết cô muốn làm chủ cuộc sống mới ở tuổi 29 với 1 đứa con.
Đúng là sau kỳ nghỉ, Linh có 2 tuần rảnh rỗi. Sau đó mọi chuyện thay đổi như thế nào, cô không nhớ rõ. Linh nhớ mình định học lấy bằng 2 và đăng ký thi đầu vào nhưng không có thời gian làm hồ sơ nên phải dời lại khóa sau. Đến nay, cô vẫn chưa bắt đầu “khóa học tiếp theo” đó vì cô thấy thời gian học quá dài và sợ sẽ ảnh hưởng đến những kế hoạch khác.
Ảnh mang tính chất minh họa – Freepik |
Linh tham gia lớp học chứng khoán với ý định kiếm tiền mà không cần làm việc nhưng bị chồng ngăn cản, không muốn vợ lao đầu vào thị trường chứng khoán với những kiến thức thô sơ. Kế hoạch tập gym chỉ kéo dài 2 tháng. Sau khi mua thẻ hội viên và chi rất nhiều tiền cho quần áo, giày và tất tập gym, Linh tham gia một chuyến đi từ thiện và bận rộn với nhóm từ thiện nên việc tập gym trở nên ít ý nghĩa hơn.
Rồi con chị đi học, ốm, nghỉ ở nhà, lại đi học… Chu kỳ đó kéo dài 4, 5 tháng; Ngay khi cậu bé làm quen, trường mẫu giáo bắt đầu kỳ nghỉ hè. Gặp lại nhóm bạn làm cùng công ty trước đây, Linh thấy mình thoải mái hơn và ngại nói chuyện hơn, nhất là khi có người hỏi về những dự định lớn lao và táo bạo của cô trước khi quyết định nghỉ việc.
Thiếu thời gian là một căn bệnh hiện đại, đặc biệt ảnh hưởng đến phụ nữ do vai trò của phụ nữ được mở rộng và sự phổ biến của gia đình hạt nhân. Phụ nữ bây giờ phải đối mặt với nhiều việc cùng một lúc – vừa đi làm, vừa lo việc nhà và chăm sóc con cái. Phụ nữ càng cố gắng sắp xếp thì họ càng phải chịu nhiều áp lực mà người ngoài có thể không nhận thấy.
Linh nghỉ làm, trong mắt chồng công việc bớt vất vả hơn, cô chỉ phải lo việc nhà và con cái. Nhưng thực ra, việc nhà đòi hỏi nhiều thời gian và sức lực hơn cô nghĩ, trong đó có việc chồng cô cho rằng mình phải làm việc nhiều hơn để đảm bảo tài chính cho gia đình và không chia sẻ việc nhà với vợ nhiều như trước. .
Việc nghỉ việc là một quyết định hoàn toàn mang tính cá nhân của Linh, nhưng giờ đây, cô thấy cả gia đình mình cùng nhau khai thác quyết định đó. Ngày xưa cô có thể gửi con cho ông bà ngoại khi cô bận việc, nhưng bây giờ ngay cả việc đòi đón con cũng khó mà nói được lời nào.
Mong muốn khi nộp đơn xin nghỉ phép: được làm điều mình thích, được thoải mái sử dụng thời gian… đã trở thành một điều xa xỉ. Khi nhận ra điều đó, Linh choáng váng mấy ngày, tự hỏi 2 năm nghỉ làm vừa qua có ý nghĩa gì không? Cô nhận ra mình bận rộn hơn cả khi đi làm, thậm chí còn mệt mỏi hơn cả khi đi làm và không thể hoàn thành trọn vẹn việc gì.
Khi nghỉ việc, Linh tự loại mình ra khỏi khuôn khổ quản lý thời gian của công ty. Tuy khá chung chung và áp đặt nhưng nó là khuôn khổ quản lý cơ bản giúp con người đạt được những mục tiêu nhất định trong công việc. Bà đã nghỉ hưu và hào phóng, hào phóng trao quyền quản lý thời gian của mình cho nhiều người – từ chồng, con cái đến bố mẹ. Dù đây đều là những người cô yêu thương, những người quan trọng trong cuộc đời cô nhưng họ không phải là chính cô. Họ bước vào khung thời gian của cô ấy, thao túng nó, bóp méo nó xung quanh mục tiêu của họ.
Cùng chồng, Linh trở thành bà nội trợ. Đối với các con, cô trở thành người đón và đón đúng giờ đã định. Đối với bố mẹ chồng, cô trở thành con dâu sắp mang thai cháu trai. Với gia đình ngoại, Linh trở thành cô con gái ở nhà, có thời gian rảnh về thăm chơi với bố mẹ. Mọi việc đều nhằm vào thời gian của cô, chỉ có Linh là không thể chủ động sắp xếp được thời gian đó. Linh ngày càng thấy đích đến của cuộc đời mình ngày càng xa vời.
“Dành thời gian cho bản thân” là điều chúng ta thường nói, nhưng “chi tiêu” có nghĩa là sau khi làm xong tất cả những việc khác thì chẳng còn gì để “tiết kiệm” nữa. Khi tất cả đã qua đi và không còn gì nữa thì “cứu” nó ở đâu? Sự bao dung của phụ nữ là ở chỗ, ngay cả khi muốn làm khác đi, họ vẫn bị đặt vào thế bị động, phải thực hiện những yêu cầu, mong muốn của người khác trước khi có thể tự mình làm được.
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Lifestylememory |
Đúng hơn, cần nói rằng phụ nữ nên chủ động “dành thời gian cho bản thân”. Linh bắt đầu sự “sáng tạo” đó bằng việc dừng lại một tuần để lập danh sách việc cần làm hàng ngày. Trong số những việc cần làm, cô đánh dấu những việc nào là quan trọng. Tuần đầu tiên, cô học cách nói “Không” với những việc đột ngột xuất hiện trong lịch trình của mình, khiến cô đi chệch hướng.
Cũng trong tuần đó, cô nhận thấy mình không thể làm được tất cả những việc trong danh sách của mình. Cô hiểu tại sao mình luôn thiếu thời gian. Tuần sau, Linh lọc ra những công việc không quan trọng, bổ sung thêm một chút cho bản thân: thời gian tập thể dục, đọc sách hay thậm chí là thời gian không làm gì cả.
Việc lập kế hoạch riêng và theo dõi danh sách việc cần làm mang lại cho Linh cảm giác tự chủ và tự chủ. Cô ấy điềm tĩnh hơn, không phải lúc nào cũng vội vã với công việc rồi nhận trách nhiệm “sao em chậm thế, em có thời gian rảnh, ở nhà làm gì…”. Mặc dù cô ấy chưa hoàn thành bất kỳ dự án lớn nào nhưng cô ấy biết mình đang trên đường đến đó.
Cô biết mình đang hoàn thành những kế hoạch của riêng mình, ít nhất là tận hưởng thời gian ở nhà và hơn thế nữa, cô biết mình là người quyết định hướng đi của cuộc đời mình.
Hoang Mai
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/o-nha-ban-hon-di-lam-a1508702.html” name=””]