Chỉ vài thìa “rượu dâu” pha cùng với nước lọc rồi bỏ thêm đôi ba cục đá là đã có ngay một ly nước thanh mát ngon tuyệt cú mèo.
Tháng Tư đem nắng đổ đầy mái hiên. Má theo chân nắng ra vườn, tẩn ngẩn dừng lại trước khóm dâu xanh um giờ đã điểm xuyến sắc hồng, sắc đen. Mùa dâu về lặng lẽ trong sự hối hả của con người để rồi đơm hoa kết trái tưng bừng như một món quà bất ngờ của tạo hóa.
Má nói tôi đem ra cái rổ tre, hai má con vừa hái dâu vừa bước lên chuyến tàu ký ức: thanh xuân của má – tuổi thơ của tôi…
Ngày ấy nhà tôi nghèo lắm. Những buổi chợ của má chẳng mấy khi có tấm bánh, thanh kẹo làm quà. Trong khi những đứa trẻ khác háo hức hóng má đi chợ về thì bao giờ tôi cũng lẩn mất dạng. Tôi cứ nghĩ làm vậy má sẽ bớt day dứt, muộn phiền, mãi sau này tôi mới biết rằng, thỉnh thoảng má cũng để mặc cho mấy “giọt nức nở”… trộm rơi. Má nắm chặt tay ba, hai trái tim nguyện cùng nhau cố gắng.
Vườn nhà tôi rộng, cây nào cũng cao, chỉ có mấy khóm dâu tằm là lúp xúp vừa tầm với. Đến mùa dâu là đám trẻ túm tụm quanh gốc, thi nhau hái trái bỏ bụng. Trái dâu chín đen ngọt lịm, mọng nước; trái ương có hai ba màu và chỉ chua một chút, trong khi trái xanh non thì chua đến rùng mình.
Dâu tằm chín ăn ngon nhất vào ngày nắng. Trời càng nắng, vị càng ngọt. Mưa dầm dề mấy hôm liền thì dâu vừa nhạt vừa chua. Đám nhóc chúng tôi vào mùa dâu mồm miệng, tay chân, áo quần nào cũng lấm lem sắc xanh, sắc đỏ. Nhớ có lần tôi lỡ để nhựa dây vào cái áo trắng đồng phục, má giặt hoài không hết. Sau bữa cơm, má lôi áo ra “phạt” tôi ngồi vò vết bẩn đến cả tiếng đồng hồ.
Mấy năm sau tôi lớn hơn và điều kiện gia đình cũng khá hơn đôi chút. Tôi và đám nhỏ đã biết mùi quà bánh, kẹo ngọt, sữa chua. Mấy khóm dâu trĩu quả lúc này không còn bị những cánh tay háu ăn vây quanh nữa, nên thư thả chín rụng đầy gốc. Má bấy giờ mới “đường đường chính chính” mang rổ ra hái dâu về ngâm.
Rổ dâu đầy được rửa sạch rồi phơi cho ráo nước. Dâu ráo, má cẩn thận xếp dâu vào bình thủy tinh. Cứ một lớp dâu bỏ lên một lớp đường. Sau cùng má đậy nắp thật kín để kiến không bò vào. Dâu với đường theo thời gian sẽ hòa quyện thành một thứ nước sệt sánh màu đỏ sậm, trông rất bắt mắt. Má thường hóm hỉnh gọi thứ nước có hơi men nhè nhẹ này là “rượu dâu”.
Chỉ vài thìa “rượu dâu” pha cùng với nước lọc rồi bỏ thêm đôi ba cục đá là đã có ngay một ly nước thanh mát ngon tuyệt cú mèo. Buổi trưa hè nóng nực nào tôi cũng “đánh bay” hai ly như thế.
Các anh chị sang chơi, thấy bình nước dâu nhà tôi ngon quá nên cũng hái dâu ngâm đầy mấy bình to. Kể từ đợt ấy, cứ đến mùa hè là cả họ nhà tôi lại hào hứng rủ nhau hái dâu ngâm “rượu”.
Xuống con tàu ký ức, hai má con tôi trở về thực tại. Má nhìn rổ dâu và thương về những ngày xa cũ. Trái dâu khắc vào trong tâm khảm má một bức tranh đượm buồn nhưng đáng trân trọng. Màu dâu vẽ vào tuổi thơ tôi một bức họa đơn sơ, thiếu thốn nhưng ngọt ngào tình yêu thương.
Ngày hôm nay má lại làm thứ nước thần kỳ ấy như một cách vỗ về những kỷ niệm.
Và chỉ đôi mươi ngày nữa thôi, tâm hồn đang thổn thức của tôi sẽ được vị ngòn ngọt chua chua quen thuộc kia níu tay rồi ôm trọn vào lòng.
Hồ Điệp
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/mon-ruou-dau-than-ky-cua-ma-a1462540.html” name=””]