Song quà đã tặng đi bây giờ không dễ gì đòi lại. Càng nghĩ mà tôi càng cay cú đến không thở nổi. Lẽ nào đây là cái giá mà tôi phải chịu?
Năm ngoái tôi chẳng may bị tai nạn nặng. Lúc ấy vừa mới cưới vợ được 3 tháng ngắn ngủi, cô ấy vẫn chưa mang thai. Sau vụ tai nạn đó, bất hạnh thay tôi mất khả năng làm bố.
Tôi vừa xuất viện về nhà cũng là lúc vợ chìa đơn ly hôn. Cô ấy còn trẻ, còn cả tương lai dài phía trước, không thể sống ở vậy với một người chồng như tôi. Đau đớn và oán hận lắm nhưng tôi cũng đành ký đơn giải thoát cho vợ.
Lúc ấy tôi chợt nhớ đến bạn gái cũ. Cô ấy tên Hoài, chúng tôi từng yêu nhau 2 năm trước khi chia tay. Khi ấy mẹ tôi không thích Hoài, bản thân tôi không cãi lại được lời mẹ, tình cảm với Hoài lại chẳng quá sâu đậm nên quyết định chia tay.
Tôi và mẹ lập tức tìm đến tận nhà Hoài gặp cô ấy. (Ảnh minh họa)
Sau khi chia tay 2 tháng, Hoài nhắn tin cho tôi gửi phiếu siêu âm thai, thông báo rằng cô ấy đã mang bầu rồi. Tôi bảo hai đứa đã chia tay rồi, Hoài mang thai con của ai làm sao tôi biết được. Dù sao chúng tôi cũng đâu sống với nhau. Từ ấy Hoài không hề liên lạc với tôi.
7 năm qua, có đôi lần tôi nghe được tin tức về Hoài. Tôi biết cô ấy đã sinh con rồi, hiện tại đang làm mẹ đơn thân và vẫn chưa tái hôn. Đứa con Hoài sinh ra vô hình trung lại trở thành huyết mạch duy nhất của tôi.
Tôi và mẹ lập tức tìm đến tận nhà Hoài gặp cô ấy. Con trai tôi năm nay đã 6 tuổi, lớn phổng phao, khôi ngô và có rất nhiều điểm giống mẹ. Biết chúng tôi muốn xin lỗi để nhận con, Hoài suy nghĩ một lát rồi bảo có 1 điều kiện.
Tôi cứ nghĩ Hoài đòi làm đám cưới, bởi dù sao cô ấy cũng đang độc thân. Nhưng Hoài nói không muốn về sống với tôi, nếu nhà tôi muốn nhận cháu thì phải có quà bồi thường. Yêu cầu của Hoài là một mảnh đất!
Ngoài căn nhà bố mẹ và tôi đang ở thì nhà tôi còn có một mảnh đất khác, Hoài biết nên mới đòi. Nghĩ đến tặng hẳn một mảnh đất thì tiếc thật nhưng suy đi tính lại cũng không phải quá đáng. 7 năm qua mình Hoài chửa đẻ nuôi con đã là thiệt thòi lớn. Bé lại là đứa con trai duy nhất của tôi, là cháu nội duy nhất của bố mẹ tôi. Sau này tài sản cũng có một phần lớn của nó. Thôi thì bây giờ cứ sang tên trước để Hoài đứng ra giữ hộ cũng được.
Bố mẹ tôi rất vui mừng vì có đứa cháu nội ngoài ý muốn nên không tiếc gì dù mảnh đất trị giá cả 5 tỷ. Thủ tục sang tên mảnh đất xong xuôi, con vẫn do Hoài nuôi dưỡng còn chúng tôi hàng tuần đón thằng bé về bên nhà. Giữa lúc tôi đang định thuyết phục Hoài đổi họ cho con để con trai mang họ bố, hôm đó bạn tôi đến chơi, nhìn thằng bé xong thì hỏi tôi đã xét nghiệm ADN chưa.
Nghe bạn nói mà tôi cũng giật mình. Cuối cùng để chắc chắn không nghi ngờ gì nữa, tôi lấy mẫu tóc của mình và con đi xét nghiệm. Đến khi cầm kết quả trên tay, tôi uất hận chỉ muốn ngất đi. Thằng bé không hề có huyết thống máu ngủ với tôi!
Căm hận tột cùng, tôi lao đến tìm Hoài chất vấn. Cô ta nhìn kết quả xét nghiệm cũng hết sức kinh ngạc:
– Thật sự tôi cũng không biết, cứ nghĩ là con anh.
Càng nghĩ mà tôi càng cay cú đến không thở nổi. (Ảnh minh họa)
Tôi gầm lên chất vấn Hoài, cô ta mới “à” lên một tiếng rồi bảo sau khi chia tay tôi buồn quá đã đi uống rượu với cô bạn. Đêm đó xảy ra tình một đêm với một gã đàn ông lạ mặt. Sau này họ không còn gặp lại nữa, có lẽ đứa con là của hắn ta.
– Như vậy thì sao chứ? Mảnh đất đã mang tên con tôi rồi. Anh có muốn đòi lại cũng không được, coi như là anh đền bù cho việc khi trước làm tổn thương tinh thần tôi vậy. Mà anh cũng tử tế gì đâu. Nếu đó là con của anh thì chẳng phải anh đã bỏ rơi nó 7 năm trời, tôi thông báo nhưng anh vẫn phớt lờ, đến bây giờ không sinh được con nữa mới tìm lại!
Tôi nghẹn họng. Nhưng dù tôi làm sai hay đúng thì thằng bé thật sự vẫn không phải con tôi, việc gì tôi phải tặng cả một mảnh đất trị giá lớn. Song quà đã tặng đi bây giờ không dễ gì đòi lại. Càng nghĩ mà tôi càng cay cú đến không thở nổi. Lẽ nào đây là cái giá mà tôi phải chịu?
[yeni-source src=”http://thoidaiplus.suckhoedoisong.vn/qua-7-nam-tim-ban-gai-cu-nhan-con-tang-manh-dat-chuoc-loi-toi-muon-ngat-truoc-su-that-d307000.html” alt_src=”” name=””]