Hôm nọ, khi đang dọn thùng đựng đồ linh tinh, tôi bắt gặp một bức ảnh cũ, ố vàng, chụp cách đây hơn 25 năm.
Trong ảnh, bà tôi đã ngoài 70 tuổi, cánh tay gầy gò, ôm đứa con trai tôi lúc đó khoảng 2 tuổi, khuôn mặt tròn trịa, tuấn tú, mắt nhìn thẳng vào ống kính. Khi đó, dù xung quanh có rất nhiều đứa cháu khác nhưng bà tôi vẫn nở nụ cười trên môi, chỉ chăm chú nhìn đứa cháu nhỏ của mình như thể tôi là tất cả của bà.
Tác giả được 2 tuổi khi được bà ngoại bế trên tay |
Đột nhiên tuổi thơ của tôi ùa về, bình yên và nguyên vẹn trong tôi. Tôi nhớ thuở còn có mẹ, ru tôi những buổi trưa, cho tôi những làn gió mát từ cánh tay mẹ vẫy chiếc quạt tre hay đôi khi là chiếc quạt moca trong những đêm hè mát mẻ.
Bố tôi là con út của bà. Tôi còn có 2 chị gái nhưng chị thương tôi như trứng mỏng, vì tôi là con út trong nhà. Đi đâu mẹ cũng cõng tôi theo. Nếu có miếng nào ngon, cô ấy sẽ nếm thử rồi đưa hết cho tôi. Người lớn nói em khó tính, hay cằn nhằn nhưng với tôi, em rất bao dung. Thậm chí, mọi người còn nói tôi “rất thông minh” vì cô luôn bênh vực, bảo vệ tôi. Tôi “tự phụ” bắt nạt cả hai chị em, vì tôi biết dù tôi có nghịch ngợm hay bướng bỉnh đến đâu thì mẹ cũng không nỡ khiển trách, trừng phạt tôi.
Tôi lớn lên trên chiếc võng của cô, nghe cô hát “Vì đầu cầu bản Long Đình” không biết bao nhiêu lần mà không chán. Bài hát ru tôi nhớ nhất là: “Chiều vịt bơi cò bay/Voi bẻ mía chạy thẳng vào rừng”. Ngày nào cũng vậy, những bài hát ấy lặp đi lặp lại nhưng tôi vẫn chìm vào giấc ngủ trong vòng tay mẹ thật trìu mến.
Bức ảnh hai chúng ta được chị tác giả chụp bằng chiếc điện thoại mới mua |
Nhiều đêm trời lộng gió, mẹ cố quạt cho tôi ngủ. Có lúc cháu mệt đến mức dừng lại một lát rồi tôi thức dậy và nói: “Bà ơi, con mệt quá,” khiến tay cháu liên tục đung đưa.
Khi chân tôi đã dài hơn đôi chân gầy gò của bà ngoại, tôi vẫn nằm xuống để bà đưa tôi đi ngủ. Đổi lại, tôi học được cách giúp đỡ cô một số công việc như mua thuốc và nhai trầu. Bà nghiện trầu, mỗi lần rúc đầu vào bà là ngửi thấy mùi trầu. Gia đình tôi không có điều kiện nên tôi thường đến cầu khỉ bắc qua sông để sang nhà dì tôi – em gái bà ngoại – xin trầu.
Có lần Hải dành dụm tiền và khoe với tôi rằng cô vừa mua một chiếc điện thoại. Khi tôi đi học về, mẹ kéo tôi ra ngoài chụp ảnh cùng ông nội. Cô muốn dùng thử tính năng chụp ảnh của điện thoại nhưng không ngờ rằng đó sẽ là bức ảnh khiến tôi rất hài lòng, phản ánh đúng bản chất của một đứa cháu tinh nghịch với một bà ngoại giản dị.
Năm 2014, ông nội tôi đã cưỡi hạc lên thiên đường. Cô ấy không thể chứng kiến ngày cưới của tôi, ngày đầu tháng của tôi, sinh nhật đầu tiên của con trai tôi. Tôi cũng không thể mạnh dạn khoe với bà rằng cậu bé bé nhỏ ngày nào bà có giờ đã lớn, có vợ con. Chỉ còn lại những bức ảnh để xem. Khi cuộc sống khó khăn, buồn bã hay thất vọng, tôi thường nhớ lại tuổi thơ của mình. Những ngày tháng bên bà nội thật bình yên, nâng đỡ tôi trong những năm tháng sau này.
Hồ Đông Hồ (Sóc Trăng)
Mời các bạn viết và gửi những bức ảnh quý giá của mình tham dự cuộc thi Ảnh Đời Sống do Báo Phụ Nữ Thành phố Hồ Chí Minh tổ chức. Các bài dự thi xin vui lòng gửi về: – Tòa soạn Báo Phụ nữ Thành phố Hồ Chí Minh, 311 Điện Biên Phủ, Quận 3, Thành phố Hồ Chí Minh. Bên ngoài phong bì ghi rõ: “Ảnh trong cuộc thi dự thi”. – Hoặc email: nhungbucanhtrongdoi@baophunu.org.vn. Tiêu đề ghi rõ: “Những bức ảnh trong cuộc thi dự thi”. Cơ cấu giải thưởng: – 1 Giải Nhất: 1 máy ảnh Canon Eos R100 trị giá 22.000.000 + 10.000.000 VNĐ tiền mặt. – 1 Giải Nhì: 1 máy ảnh Canon PowerShot V10 trị giá 16.000.000 + 5.000.000 VNĐ tiền mặt. – 2 Giải Ba: Mỗi giải trị giá 3.000.000 đồng tiền mặt. – 3 giải Khuyến khích: Mỗi giải trị giá 2.000.000 đồng tiền mặt. – 6 giải phụ cho tác phẩm được bình chọn nhiều nhất (dựa trên số lượt thích và chia sẻ trên trang báo Phụ nữ TP.HCM và trên website Báo Phụ nữ TP.HCM mỗi tháng). Mỗi giải là 1 máy in Canon G1010 trị giá 3.500.000đ. Vui lòng xem thể lệ cuộc thi tại đây |
|
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/bai-du-thi-nhung-buc-anh-trong-doi-nhung-ngay-binh-yen-ben-noi -a1506119.html” name=””]