Dù ở đâu, dù buồn hay vui, dù khổ hay vui, chỉ cần con có mẹ, đối với con, đó chính là quê hương.
Khi mẹ tôi còn trẻ, do hoàn cảnh nên mẹ phải xa nhà. Thời gian trôi qua thật nhanh, sau hơn 20 năm miệt mài nơi đất khách, chị đã trở về Việt Nam.
Dù các con của cô đã lớn và muốn chăm sóc, phụ giúp mẹ nhưng cô vẫn quyết định trở về một mình. Mẹ nói: “Con chim bay mãi cũng chán. Mẹ già rồi chỉ có thể sống ở quê hương thôi.” Nhưng tôi biết, từ tận đáy lòng, mẹ mong được trở về nơi đó vì bà nội tôi vẫn ngóng chờ từng ngày. Cũng như tôi muốn mãi nhỏ bé thôi. trong vòng tay mẹ.
Tác giả vẫn sống ở Ba Lan nhưng trái tim luôn hướng về Việt Nam – nơi có mẹ anh |
Tôi xa mẹ từ năm 10 tuổi. Cuộc đời của một đứa trẻ không có bàn tay chăm sóc của mẹ giống như cỏ dại mọc ven đường. Tôi nhớ, ngày ấy có thầy dạy văn tốt bụng nên tâm hồn tôi bớt héo hon. Cô ấy đưa tôi vào những lời yêu thương của cô ấy. Cô dạy tôi phân tích câu thơ:
“Thế nào là quê hương mẹ sứt mẻ?
Mà thầy dạy ta biết yêu thương”.
Dù sống trên mảnh đất mà người ta vẫn gọi là “quê hương” nhưng tôi vẫn hét lên: “Con chỉ cần mẹ. Với con, mẹ là quê hương”.
Những tháng tiếp theo, tôi luôn nghĩ về mảnh đất nơi mẹ tôi đang kiếm sống. Tôi đã tìm hiểu rất nhiều, tất cả những thứ liên quan đến nơi đó. Tôi biết bầu trời có tuyết, hàng bạch dương, sương trắng và nắng. Một vùng đất dù có khắc nghiệt đến đâu thì tôi vẫn mong được đặt chân lên đó mỗi ngày.
Ngày tháng trôi qua, chẳng bao lâu tôi đã tốt nghiệp trung học. Tôi xách vali lên máy bay với niềm hy vọng mãnh liệt về tình yêu và hạnh phúc.
Ba Lan chào đón tôi bằng trận tuyết lạnh thấu xương, bằng bao vất vả, nhọc nhằn của mẹ tôi. Tôi nhận ra rằng mọi thứ tôi từng hưởng thụ trước đây đều phải đánh đổi bằng máu của mẹ tôi. Nhìn bóng mẹ lang thang trong chiều tuyết rơi, lòng tôi thắt lại.
Tôi theo mẹ đi làm và trò chuyện với mẹ đủ thứ chuyện. Mẹ dạy tôi cách sống sót. Mẹ đã truyền cho tôi lòng khoan dung và tình yêu thương. Con cùng mẹ đi trên mọi nẻo đường đầy tuyết. Nhìn nụ cười trên môi mẹ và ánh mắt kiêu hãnh trên gương mặt mẹ, lòng tôi thấy ấm áp đến lạ. Dù gió vẫn thổi, dù tuyết vẫn rơi, dù dòng người vội vã qua, tâm hồn em vẫn nở đẹp.
Tình yêu với vùng đất mới cứ lớn dần trong tôi. Tôi yêu cái quán cóc giản dị, cái chợ trời tồi tàn nơi mẹ tôi làm việc hàng ngày. Tôi yêu những con đường đầy tuyết, yêu dòng sông lạnh buốt mà mẹ tôi đi qua mỗi sáng. Tôi yêu mọi thứ ở nơi này – nơi mẹ tôi phải vật lộn để kiếm sống mỗi ngày.
Ngay cả khi đã có gia đình riêng, tôi vẫn chọn mảnh đất này để sinh sống và lập nghiệp. Nhiều người thắc mắc: “Sao lại chọn xứ lạnh như vậy?”, tôi chỉ cười và nói: “Tôi ở đây lâu rồi nên quen rồi, ngại thay đổi”. Nói đến đó, từ tận đáy lòng, tôi biết mình chỉ muốn về nơi có mẹ.
Tuy nhiên, sau một thời gian dài gắn bó với mảnh đất này, mẹ tôi đã trở về Việt Nam. Kể từ ngày mẹ về nước, tình yêu của tôi dành cho Ba Lan dường như đã vơi đi. Thân xác tôi ở đây nhưng tâm hồn tôi trôi dạt về một miền xa xôi – nơi mẹ tôi ở và tuổi thơ buồn bã của tôi.
Nghĩ về Việt Nam, tôi chợt nghĩ đến hình ảnh mẹ tôi một mình bên mâm cơm cô đơn. Dù ở đâu, dù buồn hay vui, dù khổ hay vui, chỉ cần con có mẹ, đối với con, đó chính là quê hương.
Kim loại của anh ấy
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/voi-con-me-la-que-huong-a1508527.html” name=””]