10 năm là quá dài để chờ đợi nhưng cô vẫn gạt đi. Cô ấy nói cô ấy không chờ đợi. Mọi quyết định cô ấy đưa ra đều dựa trên sự hiểu biết của cô ấy về bản thân và chồng.
Khi anh làm đại diện cho một công ty Nhật trở lại đầu tư một dự án tại TP.HCM, câu chuyện hy sinh của chị được người quen nhắc lại. Ngày anh sang Nhật làm nghiên cứu sinh, chị mới sinh em bé được 3 tháng. Những người có kinh nghiệm đều cho rằng, vợ chồng ở riêng là điều tối kỵ, nhất là khi họ sắp chào đón đứa con đầu lòng. Rồi anh cũng đi.
Anh đi xa hơn 2 năm, có khi vài tuần mới về với vợ con. Đến khi trở thành bác sĩ, tưởng chừng vợ chồng anh đã đoàn tụ thì anh lại được một tập đoàn ở Nhật mời làm việc. Lần này, bố mẹ cô quyết định: một là anh đưa vợ con đi theo, hai là anh phải về quê. Kết quả là anh lại đi một mình.
Không ai hiểu được sự sắp xếp của bạn. Người ta chỉ biết chị vẫn chuyên tâm làm việc tại TP.HCM và hàng năm vẫn tận dụng hết ngày nghỉ để đưa con sang Nhật hoặc cùng chồng du lịch các nước. Nỗi vất vả của một bà mẹ đơn thân nuôi con đã được trải qua. Chỉ khác là kinh tế gia đình đủ để chị có người giúp việc hỗ trợ việc nhà.
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Shutterstock |
Họ sống xa nhau 10 năm. Đến khi anh trở lại TP.HCM làm việc, mọi người có vẻ hoang mang về kế hoạch của anh. Ai cũng nói, cô ấy đã hy sinh để có được như ngày hôm nay. Nhiều người cũng thầm ngưỡng mộ sự “nếm mật nằm gai” của cô. Tuy nhiên, trước những lời khen ngợi, cô khẳng định mình không hề hy sinh. Biết chồng, biết mình và chấp nhận những điều không thể kiểm soát.
Chị kể, ngày anh có ý định làm nghiên cứu sinh ở Nhật Bản, chị biết mình không thể ngăn cản sự khao khát tri thức của chồng. Nghề nghiệp của anh ấy có môi trường nghiên cứu tối ưu ở Nhật Bản. Được sang Nhật học chuyên nghiệp là ước mơ của tất cả các bạn đồng môn trên khắp thế giới. Đứng trước cơ hội đó, cô biết chồng mình khó lòng từ chối.
Lần thứ hai là khi anh đứng trước cơ hội việc làm rất tốt tại một tập đoàn Nhật Bản. Cô đang nghĩ đến khả năng mang các con đi cùng. Nhưng bản thân cô ấy có khát vọng và sự nghiệp ở Việt Nam. Cô cũng thấy mình không đủ quyết tâm để bỏ dở dự án.
Từ trong lòng, cô hiểu cho chồng. Khi anh cũng trao quyền quyết định cho vợ, chị lại quay sang khuyến khích chồng “làm theo ý mình”. hỏi “chồng không về Việt Nam sao?”, “vợ không đưa con theo?”. để gắn bó với kế hoạch của bạn.
Khi xác định sống cách xa nhau về địa lý, cô đã lên kế hoạch cho sự gắn kết gia đình. Theo đó, anh phải có lịch về Việt Nam thường xuyên và hai vợ chồng phải sắp xếp để có những kỳ nghỉ dài ngày cùng con. Quy tắc lớn nhất của cô là trong mọi cuộc điện thoại, mọi cuộc gặp gỡ, cả vợ và chồng đều phải hoàn toàn chú ý.
Cô đưa ra khái niệm “thời gian chất lượng” để cả gia đình sắp xếp dành thời gian bên nhau. Bởi vì.
Và suốt 10 năm sống cách biệt, bé Mèo – con gái chị vẫn rất thân thiết, gắn bó với bố. Trong thời gian đó, chồng cô tập trung trau dồi chuyên môn, phát triển kiến thức chuyên môn quốc tế cũng như lên kế hoạch trở về Việt Nam. Cuối cùng cũng đến ngày anh trở về.
Ảnh minh họa – Lifestylememory |
Người ta nói, 10 năm là quá dài để chờ đợi nhưng cô vẫn gạt đi. Cô ấy nói cô ấy không chờ đợi. Mọi quyết định cô ấy đưa ra đều dựa trên sự hiểu biết của cô ấy về bản thân và chồng. Cô ấy biết những gì cô ấy chọn cho mình và theo đuổi nó một cách cẩn thận. Việc còn lại là muốn gắn bó với gia đình, vợ chồng chị nghĩ ra một kế hoạch để thực hiện tốt nhất trong sự hiểu biết và nỗ lực của cả hai. Và trong 10 năm ấy, cô vẫn sống hạnh phúc, gia đình vẫn yêu thương, vẫn gắn bó, vẫn gặp nhau trong những khoảng thời gian chất lượng.
Cô ấy nói thêm, điều quan trọng là bạn “biết.” Hãy biết mình cần gì, gia đình cần gì và sống gọn trong sự hiểu biết đó, đừng quá kỳ vọng để rồi phải sống trong những mong muốn chồng chất. Nhưng tôi tin, nếu sống không thấu tình đạt lý, nếu mỗi người không giải tỏa được những dục vọng sâu kín thì dù sống gần nhau cũng chưa chắc đã hạnh phúc, gắn bó.
Ngoc Khanh
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/quan-trong-la-minh-biet-a1497451.html” name=””]