Buổi chiều mênh mông trên sườn đê lộng gió, những hàng ngô xanh trên nền phù sa nâu mịn màng. Chợt nước mắt tôi trào ra trước hình ảnh chiếc xe bò nằm trơ trọi bên bờ ruộng…
Xe có 2 bánh, phía trước có 2 phuộc; có thể sử dụng lực kéo của người hoặc đồ vật để vận chuyển người hoặc hàng hóa. Năm tôi 8 tuổi, sau một biến cố, gia đình tôi từ thị trấn chuyển đến căn nhà ngói đỏ 3 gian cạnh cánh đồng làng. Tài sản quý giá nhất của bố mẹ tôi là một chiếc xe đẩy, dùng để chở những vật nặng và nông sản. Bố mua một chiếc xe đẩy cũ của chú Hải. Mẹ dùng chổi quét sạch bụi trên tấm gỗ hình chữ nhật có 4 thanh gỗ làm thân cây. Bố tỉ mỉ tận dụng những tấm vải nhựa cũ để che cốp xe khỏi mưa nắng. Trục gắn vào hai bánh xe được tách rời khỏi chiếc hộp gỗ mà mẹ em cất gọn gàng ở một góc bếp.
Tôi thích ngồi trên ô tô và để bố mẹ kéo tôi ra đồng. Qua con đường đất đầy ổ gà, thân mình nảy lên rồi ngã xuống. Tôi chen lấn giữa những gánh nặng, cuốc, cào, chọn một chỗ ngồi gọn gàng; nghe gió mát thổi qua, nghe cánh đồng rơm thơm ngát.
Khi lúa đến, bố mẹ tôi chất lúa thành hàng, chất lên xe, dùng dây buộc chặt rồi kéo về nhà. Xe chở gạo nặng trĩu, bánh xe lún thành ổ gà. Bố cầm nĩa của xe, quàng dây qua vai và cố gắng kéo. Mẹ giục tôi nhấc chân và đẩy mạnh: “1, 2, 3, đi nào!”. Chiếc xe lại lăn bánh, rẽ đều đặn qua dốc đê đầu làng. Hết mùa này đến mùa khác, bố mẹ tôi miệt mài làm ruộng, mang về những bao lúa tròn trĩnh và ụ cỏ cho đàn lợn nằm trong những ngày đông giá lạnh.
Bố mẹ sinh thêm 2 người con. Khi các con tôi được 5, 6 tuổi, tôi cho chúng ngồi trên xe và kéo chúng qua ổ gà, khiến chúng bật cao và phá lên cười. Đường vào ruộng đầy ụ rơm khô. Tôi đẩy chiếc máy ủi vào đống rơm, mấy đứa em tôi ngã lăn ra cười lớn: “Cô Na, rơm rơi êm ái và không đau, cô kéo xe vào đống rơm để chúng ta lại ngã”.
Mùa vẫn trôi qua, tôi nấu bữa tối, bố đẩy xe lại qua cổng tre, những bó ngô ngọt ngào ngạt ngào. Khi lớn lên, tôi tự nghĩ: phải chăng đó là mùi hương đặc trưng của đồng ruộng – mùi đã nuôi dưỡng biết bao thế hệ con người quê hương lương thiện, cái mùi đã len lỏi vào tâm trí tôi mà không phố phường nào có thể lấp đầy được.
Cả nhà tôi cùng ăn tối. Một bữa ăn đơn giản chỉ với cà muối và bát canh khoai lang đã khiến lòng ai cũng ngập tràn hạnh phúc. Bố bảo cả nhà ăn nhanh rồi dỡ ngô xuống xe. Lột từng bắp ngô căng, tách riêng từng lá ngô non cho trâu ăn và phơi khô cuống ngô làm củi. Tôi thích nấu bằng thân cây ngô khô hơn là rơm, vì nó cháy rất tốt và tôi có thể tận dụng tro nóng để nướng thêm vài củ khoai tây.
Hình ảnh mang tính chất minh họa |
Đã lâu lắm rồi, chiếc xe bò của tôi nằm ngay ngắn ở góc vườn. Bố vẫn che cốp xe bằng một tấm vải nhựa để che nắng, mưa nhưng mối mọt đã ăn mòn dần một phần. Bố cho biết, ông sẽ giữ lại chiếc xe làm kỷ niệm, để nhắc ông nhớ về thời cha mẹ ông mỗi buổi sáng vất vả ra đồng nuôi con.
Thế hệ nông dân của cha mẹ tôi giờ đã già, không còn khả năng lao động. Ruộng giờ đây đã nằm trong tay những người nông dân mới – có sức khỏe và kiến thức để làm cho cánh đồng ngày càng màu mỡ. Xe bò nằm đó. Có lẽ, nó đang lặng lẽ nhớ về thời xưa gánh gạo, gánh khoai, gánh những chiều trôi trong ánh hoàng hôn tím.
Thanh Nga
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/chiec-xe-bo-cho-hoang-hon-a1507651.html” name=””]