Không giấu được nữa, mẹ tôi đành phải thành thật: bố mẹ tôi tuy đã trưởng thành nhưng không phải cái gì cũng biết. Sự hiểu biết của mỗi người đều có hạn.
Tôi thích học ngoại ngữ, và suốt bữa ăn tôi cứ hỏi đứa trẻ này đứa kia xem chúng đọc tiếng Anh như thế nào. Từ vựng về côn trùng, động vật không khó, mẹ trả lời trôi chảy khiến bé vô cùng thích thú và ngưỡng mộ.
Bé 7 tuổi thông minh, trí nhớ tốt. Tôi biết, đối với một đứa trẻ như bạn, bạn không thể chỉ đưa ra một câu trả lời ngắn gọn. Tôi thường đọc sách và tìm hiểu những kiến thức tôi đã trao đổi với bố mẹ. Nếu bạn trả lời sai, tôi sẽ biết sau.
Với tôi, mẹ là bầu trời, là cuốn từ điển sống, mẹ hiểu tất cả. Vì vậy khi bạn đột nhiên hỏi bọ ngựa, tôi rất bối rối và không biết trả lời thế nào. Mẹ chưa bao giờ nghĩ tới con vật đó và cũng chưa bao giờ học về nó bằng tiếng Anh. Nói vài lời trêu chọc để đánh lạc hướng sự tập trung của con, mẹ nhân cơ hội lẻn ra một góc khuất và mở điện thoại ra để tìm kiếm thông tin.
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Shutterstock |
Đến tối, mẹ kể cho bố nghe chuyện đã xảy ra, bố trêu tôi rằng mẹ đã không thành thật với tôi. Rồi bố nhắc tôi hôm nọ đọc một bài thơ có mấy chữ không rõ nghĩa nên tôi hỏi bố. Một trong những từ đó là “chia sẻ”. Bố là người kỹ thuật, không giỏi ăn nói, giải thích mọi chuyện xung quanh nên hay bị con trai chê bai. Sau đó, tôi tự xác định nó bằng một ví dụ cụ thể về việc mời một người bạn chia sẻ một túi bánh.
Hôm đó, bố hơi… xấu hổ và đã quyết định lần sau nếu thắc mắc về nghĩa, bố sẽ tra từ điển trực tuyến trước khi giải thích cho tôi. Bố chỉ lo một điều, con rất thích điện thoại. Các bậc phụ huynh đã thống nhất hạn chế nhắc đến/sử dụng nó trước mặt con mình. Nếu bố mở điện thoại ra tra từ, bố sẽ nghĩ về điện thoại và mất tập trung trong suốt buổi học.
Sau mấy ngày cân nhắc, mẹ tôi lặng lẽ mang về nhà 2 cuốn từ điển lớn, 1 tiếng Anh, 1 tiếng Việt. Bố tôi mở mắt ra và hỏi mẹ tôi có ý định đào tạo tôi thành nhà ngôn ngữ học không. Năm lớp hai, tôi mua một cuốn từ điển to và nặng. Mẹ giải thích rằng đó là hướng dẫn cho cả gia đình. Cha mẹ cũng phải tốn thời gian tìm hiểu mọi việc để “giữ thể diện” và “đối phó” với một đứa trẻ có nhiều thắc mắc. Từ đó, chúng ta thường mở từ điển khi tranh luận về ngôn ngữ. Điều đáng ngạc nhiên là có rất nhiều từ thông dụng trong lời nói hàng ngày mà người ta nghĩ rằng sẽ không bao giờ được sử dụng sai, nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại.
Tôi phát hiện ra 2 cuốn từ điển. Không giấu được nữa, mẹ tôi đành phải thành thật: bố mẹ tôi tuy đã trưởng thành nhưng không phải cái gì cũng biết. Sự hiểu biết của mỗi người đều có hạn. Cha mẹ chỉ hơn con cái ở chỗ họ có nhận thức tốt hơn và biết cách giúp con nhìn nhận và mở rộng vấn đề. Vì vậy, phụ huynh sẽ học cùng con.
Khi tôi có thể nói rõ ràng với con mình, tôi cảm thấy thoải mái. Áp lực “tôi biết hết” như tảng đá khổng lồ đè nặng lên tâm lý tôi đã được gỡ bỏ, khiến tôi nhận ra rằng việc dạy con không còn là một thử thách nữa. Nó trở thành một thời gian vui vẻ, thư giãn. Mẹ cũng học được những điều thú vị từ những buổi dạy và từ những câu hỏi thường trực của con.
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Tirachardz |
Mỗi lần bạn hỏi về kiến thức mở rộng từ các bài học trong sách giáo khoa, tôi đều mừng thầm vì bạn ham học hỏi. Chỉ cần bạn duy trì thái độ học tập chủ động và nhiệt tình như vậy, chắc chắn con bạn sẽ có kiến thức và có khả năng thích ứng với nhiều thử thách khi lớn lên.
Việc dạy con đã giúp các bậc cha mẹ có cơ hội hiểu rõ hơn những kiến thức mà mình đã bỏ lỡ trước đây. Mong rằng khi con lên lớp tiếp theo vẫn giữ được thói quen ham học và bố mẹ vẫn quan tâm giúp đỡ con học tập. Điều đó hoàn toàn có thể xảy ra, bởi đối với cha mẹ, việc dạy con không còn là một thử thách nữa.
Quynh An
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/khong-phai-dieu-gi-ba-me-cung-biet-a1508687.html” name=””]