Mỗi tháng sáu, tôi lại nhớ cha da diết, bởi tháng không chỉ có Ngày của Cha mà còn có một ngày đặc biệt – ngày kỷ niệm tôi tuyên khấn. Chính cha tôi là người đã gieo mầm ước mơ nghề nghiệp cho tôi và cho tôi một công việc ổn định, đam mê trong nhiều năm.
Một bức ảnh gia đình quý giá. Tác giả (đứng bên phải) chụp ảnh lưu niệm cùng bố mẹ và người thân |
Bố em là nông dân, chỉ học hết lớp 1 (lớp 5) trường làng nhưng rất ham đọc sách báo. Hồi nhỏ, tôi rất ngạc nhiên khi thấy nhà mình khác với nhà chú Tư và dì Bảy bên cạnh. Vì chiếc tủ gỗ quý, thay vì bày những bộ ấm chén, chén đĩa như hàng xóm, người cha lại chất đống báo cũ và hàng trăm đĩa nhựa ca cải lương, tân nhạc.
Hàng ngày, cha tôi ra đồng mang theo một số báo. Tôi cũng lại gần để xem tranh của các nghệ sĩ Thanh Nga, Bạch Tuyết, Minh Vương, Lệ Thủy… Khi tôi biết viết và lớn lên, tôi cũng mê đọc báo như cha. Tôi nhớ những buổi chiều cha tôi thắt khăn rằn trên trán, gối đầu trên đống rơm dưới bờ sông mát rượi, rồi đặt cặp kính vỡ (cha tôi nói tôi đã làm vỡ hồi nhỏ) và say sưa đọc. sua. Tôi trèo lên cành còng ra sông, ngồi đọc báo, đọc truyện. Thỉnh thoảng, cha tôi hỏi tôi: “Con đọc gì? Anh có chuyện gì hay nói với em không?”
Vì vậy, cha tôi và tôi đã nói và thảo luận về một bài báo mới mà chúng tôi đã đọc. Sau này đi làm, tôi thường nghe câu “làm bạn với con”, chợt nhận ra rằng bố đã là người bạn lớn của tôi từ khi tôi mới 6, 7 tuổi. Tôi và bố nói chuyện rất thoải mái. Cha tôi thường dạy tôi bằng những câu ca dao và tục ngữ. Cha tôi thấy cái tôi của tôi khó kiềm chế mỗi khi nóng giận và to tiếng, ông khuyên nhủ, phân tích và luôn đúc kết bằng những câu ca dao, tục ngữ như: “Chim khôn kêu tiếng trống/ Người khôn nói tiếng dịu dàng dễ nghe”.
Đặc biệt, bố tôi thường khen tôi. Mẹ đi đám ma, tôi vào bếp, chỉ làm món trứng rán và rau muống luộc. Nhưng ba quy: “Con gái út hôm nay nấu ngon quá”. Tôi được chọn đóng vai Yết Kiêu trong lớp khi đang học tác phẩm này, bố tôi đã khen tôi qua câu hỏi: “Con gái chú chắc đọc hay và giọng hay nhỉ?”.
Năm lớp 11, tôi được giải khuyến khích hai cuộc thi viết của tỉnh An Giang và Kiên Giang, ba tôi không khen thẳng mà cả đêm mất ngủ, ba cười phá lên. Cách cư xử của bố đã giúp tôi – cô con gái luôn mặc cảm vì những vết sẹo trên mặt trở nên tự tin, lạc quan hơn.
Tôi nhớ hình ảnh ba cặm cụi, cẩn thận ngồi bên cột đèn mỗi tối ghi lại từng sự kiện liên quan đến 6 đứa con: sinh nhật, khai trường, cưới hỏi… và cả những sự kiện xã hội, thời cuộc. Bây giờ, tôi vẫn nhớ như in lời ba tôi: “Năm Mậu Ngọ – 1978, nước lũ lên gần ngang mặt nhà (hơn 6 phân), đường làng ngập nước, ba phải bơi từ đến từng nhà ở Long Xuyên cũng bị ngập, có nơi ngập đến đầu gối, gà, vịt, heo… chết hàng loạt, lúa ngập ruộng chết khô, nhiều người dân đói, ăn khoai lang, bo bo “. Những điều ba quan sát, ghi chép vô tình chảy trong giấc mơ của tôi để được ra đi, được viết ra.
Ngày mẹ biết tôi nộp thêm hồ sơ vào ngành báo chí, bên cạnh ngành luật, mẹ tôi phản đối kịch liệt vì định kiến “báo chí là báo đời”. Lúc đó bố tôi im lặng, không ủng hộ cũng không đứng về phía mẹ tôi. Thế nhưng, buổi tối hôm trước khi chị Hai đưa tôi vào Sài Gòn thi đại học, ngoài 500.000 đồng mẹ đưa sau khi bắt tôi hứa chỉ thi trường luật, bố tôi dúi thêm cho tôi một chỉ vàng và dặn dò. tôi: “Anh sẽ lo cơm nước cho em gái anh. Nhậu đủ rồi, thi 2 trường, ở lại lâu hơn, tốn tiền hơn”.
Vì quá đam mê nghề báo, tôi đã bỏ học trường luật. Mẹ tức giận, còn bố chỉ nói: “Mọi chuyện qua rồi, chẳng thay đổi được gì”. Đến khi có kết quả thi, tôi là người thứ 5 ở quê tôi đỗ đại học ngày xưa. Bố mẹ tôi không mừng như chú Tám khi con thi đậu cùng lúc với tôi. Bố vẫn im lặng, vẻ mặt đầy lo lắng. Vài ngày sau, cả ba tập hợp cả gia đình. Cha tôi khuyên mẹ tôi và các anh chị em tôi: “Nếu cha đột ngột qua đời, mẹ sẽ bán vườn lúa để nuôi đứa út (tôi) ăn học”. Sau đó bố tôi còn âm thầm chuyển nhượng 5 công đất cho tôi đứng tên sở hữu. sự cho phép.
Tôi hiểu, bố lo nếu không may bị tai nạn, mẹ không thích tôi theo nghề báo, các anh chị bận mưu sinh sẽ không chăm sóc được cho đứa con gái ốm yếu. Hàng tháng, bố tôi đều đặn viết thư cho tôi. Bố nói: “Nếu con đã chọn nghề báo thì hãy cố gắng học, đừng nản chí, đừng bỏ cuộc. Nếu con thấy mệt thì về nhà chơi rồi lại quay lại tiếp tục thực hiện ước mơ của mình. Bố luôn ủng hộ con”. và tôi tin bạn sẽ trở thành một nhà báo thực thụ.”
Khi tôi tốt nghiệp đại học, tôi đi xin việc khắp nơi và đều bị từ chối. Chán nản, tôi từng có ý định từ bỏ cuộc sống nhưng lời khuyên của bố như chiếc mỏ neo giữ tôi lại.
Năm 2004, tôi trở thành phóng viên chính thức của một tờ báo lớn. Lúc đó bố tôi bị tai biến mạch máu não không nói được. Tuy nhiên, cha tôi luôn là độc giả cuồng nhiệt nhất của tôi. Hễ thấy bài nào có tên mình là em nhìn mãi, rồi ra hiệu cho em gái đọc cho bố nghe.
Sau 19 năm gắn bó với nghề, có thể tôi chưa phải là một nhà báo giỏi, nhưng tôi đã, đang và sẽ là một nhà báo tử tế, một nhà báo chân chính như cha tôi đã kỳ vọng và tin tưởng.
Và có lẽ, vì rất thương cô con gái út, cũng như mê nghề báo của mình nên bố tôi đã chọn ngày 21 tháng 6 cho chuyến công tác xa cuối cùng của mình. Thế nên những ngày này mới thực sự là tháng của Cha, của tôi.
Thùy Dương
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/thuong-con-ba-thuong-ca-nghe-bao-cua-con-a1494373.html” name=””]