Every summer, our parents send us to our grandparents to play for the whole 3 months of the summer.
My family is from the Central region. My parents immigrated to Saigon and gave birth to us here. I rarely claim to be a Saigon resident, because I live here, but my thoughts and feelings are more “outside” features. Maybe because every summer, our parents send us to our grandparents to play for the whole 3 months of the summer.
Image for illustration – Internet |
Tàu khởi hành từ ga Hòa Hưng, tôi ngồi thấp người trên ghế, nhìn ra cửa sổ cho đến khi bóng dáng cha khuất dạng. Ngay khi tàu chuyển bánh, tôi bắt đầu khóc và khóc. Ở nhà hay bị mẹ la, ngay khi xa mẹ là tôi lại thấy nhớ.
Chị Hai dỗ tôi nín, chị cố nghĩ ra vài câu chuyện cười để kể cho tôi nghe, nhưng vẫn không được.
Trạm đầu tiên là Nha Trang, tôi và chị ở nhờ nhà chú – một hiệu ảnh nổi tiếng trên đường Lê Thánh Tôn.
Nhà tôi trồng rất nhiều hoa hồng trước sân để khách làm kiểng. Hồi đó hoa hồng hiếm lắm nhưng nhìn cả vườn đẹp quá nên mê tít, chỉ ngắm từng loại hoa rồi hít hà. Vào buổi sáng, tôi và em gái được anh họ đưa ra bãi biển.
Chỉ khoảng 5 phút từ nhà tôi đến đường Trần Phú. Tôi và chị chạy xuống biển tắm thỏa thích rồi cuốc bộ về, quần áo đã khô, nghĩ lại vẫn thấy buồn cười. Cuối tuần, chúng tôi được đưa đi thăm Tháp Chàm, Nhà thờ đá, hoặc đạp xe rời thành phố thăm những thác nước hùng vĩ và cắm trại ở đó cả ngày.
Cả ngày chúng tôi ăn ở nhà chú, buổi tối chúng tôi ăn ở ngoài. Tôi luôn nhớ món chè thập cẩm đậu phộng hồi đó chưa có ở Sài Gòn và món bơ ngâm chua ngọt rất ngon.
Rời Nha Trang, chúng tôi bắt xe đi Tuy Hòa. Ở Tuy Hòa, chúng tôi có nhiều chị em họ hơn: chị Thảo, chị Liên, chị Tâm… chưa kể Ly là cô gái hơn tôi 1 tuổi nhưng gọi tôi là dì theo địa vị. Tôi ở nhà chú Lý vì chú gần bố tôi nhất.
Thảo nấu ăn rất ngon. Cá tươi mẹ mua về nấu nhanh thành mâm cơm ngon, chị em mình đi biển ăn rất ngon. Có hôm cô ấy còn nấu cà ri gà cho tôi ăn. Mẹ mất sớm nên mẹ đảm đang, tay năm miệng mười, rất lanh lợi. Chị và các anh chị đưa chị em tôi đi Gành Đá Đĩa và những bãi biển trong xanh tuyệt đẹp.
Nếu không có ngoại đợi chuyến sau, chắc chị em tôi nán lại Tuy Hòa mất. Lại một chuyến xe nhưng lần này đi qua Đèo Cả, nơi có hòn Vọng Phu, được chị chỉ cho luôn. Nhà ngoại tôi ở chợ Huyện, cách thị xã Sông Cầu khoảng 2 tiếng đi ô tô.
Nhà bà tôi có một cái giếng. Mỗi lần về, tôi lại thách đố xem “người Sài Gòn” gánh nước giếng được không. Bà ngoại và dì Trang hay ngồi bên giếng, thú thật là tôi không nhớ hai người làm gì ở đó, nhưng hình ảnh hai người cùng nhau đi chơi thì tôi không thể quên được.
Nhà ngoại cũng có mảnh vườn rộng, ngoại thường cho tôi những trái mãng cầu chín mọng, mấy đứa em họ cho tôi ăn trái trong vườn. Bà ngoại mua một rổ mít về cho mấy đứa cháu ngồi chơi. Rồi bà nội làm bánh bèo cho tôi và mấy đứa em cùng ăn.
Hình minh họa |
Buổi tối, tôi theo nhỏ An chị, An em ra bãi biển xem phim. Trong khi xem, họ cho tôi một miếng thịt lợn nướng, chấm với nước chấm ngọt ngon.
Rồi lại tung tăng tắm biển, biển nhà vắng và rất đẹp. Lũ trẻ dẫn tôi men theo những viên gạch dẫn đến một hòn đảo nhỏ. Họ chỉ cho tôi đuổi còng gió, nhặt vỏ ốc gió, phát ra âm thanh có mùi gió biển. Chơi chán, chúng giục tôi về vì sợ nước triều dâng lên sẽ không về được.
3 tháng hè trôi qua thật nhanh. Ngày tôi trở về, bạn bè trầm trồ vì tôi cao hơn, chắc cũng đúng năm tôi có đôi chân chịu nắng gió từ biển.
Miền Trung thương nhớ, những hình ảnh thiên nhiên, con người cứ hiện về trong tôi mỗi độ hè về. Tuổi thơ đã qua đi nhưng tình cảm yêu thương của mọi người vẫn còn mãi trong tim.
Phan Quynh Dao
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/mua-he-mua-nho-que-a1497279.html” name=””]